Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 49: 49: Là Ai Gài Bẫy Ai




Là giọng của một người con gái.

"Không muốn chết thì câm miệng lại cho tao." Người đàn ông trên mặt có vết sẹo đang cầm dao găm, hung tợn chặn trên mặt của cô gái.

Một người đàn ông khác giẫm lên trên ngực của cô gái, cười rất biến thái.

Cô gái bị dọa sợ, phối hợp gật đầu.

Nhìn thấy cô gái im lặng, cả hai người bên này đắc ý: "Em gái nhỏ à, hai anh em bọn anh đã ăn chay đã lâu lắm rồi, hôm nay chỉ muốn được cùng em vui đùa một chút, xong việc sẽ thả em đi."

Cô gái nghe xong, khóc không ra tiếng.

Hai người đàn ông bày ra vẻ mặt nham hiểm, bắt đầu giở trò với cô gái kia.

Vừa mới cởi được hai cúc áo sơ mi của cô ta, phía sau lưng đã nghe một cú bốp rất mạnh, người đàn ông đó ôm cái gáy không ngừng chảy máu của mình, kêu rên hai tiếng xong lại gục xuống.

Người đàn ông mặt sẹo bỗng sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thấy là một cô gái.

Sanh Ca cầm giày cao gót trong tay, cả người mặc quần dài tây màu trắng trông vô cùng chín chắn, khí thế hừng hực.

Người đàn ông mặt sẹo lại thoáng sáng mắt: "Ối chà, thật là một cô em dũng mãnh, anh thích."

Sanh Ca vuốt gót giày trong tay, cười lạnh: "Anh thích? Cũng không xem lại bản thân có xứng hay không à."

Người đàn ông bị chọc tức, mắng một tiếng con quỷ cái, xong lại giơ dao găm lên vọt về phía Sanh Ca.

Kết quả lại bị cô đánh vài cú đã ngã rạp ra đất không thể bò dậy nổi.

Cô gái kia sợ hãi co rúm thành một cục, cả người đều đang run rẩy, trong mắt chứa đầy sợ hãi.

Gò má có hơi đỏ hồng, giống như là say rượu.

Sanh Ca nhìn dáng vẻ khúm núm đó của cô gái, đột nhiên cõi lòng tê rần, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, nhanh đến mức khiến cô không kịp kiểm soát.

Cô lắc đầu, cảm giác quái lạ đó lập tức biến đi nhanh chóng.

Có lẽ là... Hôm nay cô đã quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác rồi chăng?

Sanh Ca không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn về phía cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi đang co người trong góc tối nói.

"Em an toàn rồi, có thể về nhà."

Nói xong, cô quay người chuẩn bị đi, tay đột nhiên lại bị nắm lấy.

Sanh Ca ngó đầu nhìn lại đụng phải ánh mắt mong mỏi của người kia: "Chị ơi, em đi ra ngoài uống rượu với bạn, vừa rồi lạc mất bọn họ, điện thoại cũng bị hai gã xấu đó làm rớt mất, chị có thể đưa em về nhà được không?"

Nhìn thấy Sanh Ca có vẻ do dự, cô gái nói tiếp: "Em tên là Hiểu Nam, chị ơi, cầu xin chị giúp đỡ em."

Sanh Ca nhìn vào điện thoại, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi.

Quả thật là có hơi trễ, khu vực huấn luyện lại khá là nghiêng, kỳ thực không mấy an toàn.

"Đi thôi, nhà em ở đâu?"

"Hộ 308 số 2 ở khu Phúc Đông Giao."

Hiểu Nam đi theo sau Sanh Ca, vẫn nắm chặt tay của cô không buông, cứ như tìm được một chỗ an toàn tuyệt đối.

Mãi cho tới lúc lên xe, cô ta mới buông tay Sanh Ca ra, ngồi xuống ghế phía sau.

Lên xe xong, cô gái đó giống như rất mệt mỏi, nhanh chóng dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Sanh Ca thỉnh thoảng vẫn nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, thấy người kia đang ngủ mới yên tâm lái xe được một chút.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, cô gái ngồi phía sau xe vẫn ngủ rất say, điện thoại Sanh Ca nhanh chóng hết pin. Cô gọi hai tiếng, muốn hỏi địa chỉ người kia, nhưng nhìn thấy cô ta đang ngủ thiếp cũng không quấy rầy nữa, dựa theo ký ức mà tìm đường.

Cửa sổ xe không có mở ra, không khí bên trong xe yên tĩnh.

Sanh Ca nhạy bén hít một ngụm.

Đột nhiên ý thức như ý thức được có chuyện không đúng.

Hiểu Nam nói cô ta ra ngoài uống rượu với bạn bè, tuy trên mặt có chút đỏ nhưng cả người lại không có chút mùi rượu nào.

Cho nên, cô ta vốn dĩ không có đi uống rượu.

Khu vực huấn luyện lại là ở vùng ngoại ô hẻo lánh, vốn dĩ không có quán rượu hay đường phố sầm uất gì.

Cô ta cố ý nói dối!

Vừa nghĩ tới đây, bên tai Sanh Ca lại bỗng truyền tới một luồng gió mạnh.

Tất cả hầu như đều là theo bản năng, cô lập tức đưa tay tóm chặt lấy bàn tay đang hung hăng lao về phía mình.

Một đầu kim nhọn còn thiếu hai mi-li-mét nữa là đâm vào cổ của cô.

"Cô... Phát hiện từ lúc nào?"

Dường như Hiểu Nam cũng không ngờ tốc độ phản ứng của Sanh Ca lại nhạy như vậy, cho nên cũng không giả vờ nữa. Cô ta lập tức đổi sang vẻ mặt hung tợn, hai tay dùng sức muốn tiêm kim vào cổ của người kia.

Sanh Ca biết được một tay của cô không thể trụ được lâu, nhưng cũng không có lơ là một giây phút nào. Chiếc xe đang chạy trên đường ngoại ô, cô nhanh trí thắng xe gấp lại.

Bánh xe lập tức ma sát với mặt đường hằn vệt dài, toàn bộ chiếc xe mất đi cảm giác cân bằng lập tức lệch đường chạy, tông gãy rào chắn, tiến thẳng vào mặt cỏ ven đường.

Bởi vì chỗ tay lái của Sanh Ca có lớp túi khí bảo vệ, cô chỉ là va phải trán một chút, đã nhanh chóng thoát chạy ra khỏi xe.

Nhìn chiếc xe Sankara bị va chạm đến biến dạng, Sanh Ca tặc lưỡi hai tiếng, nói thẳng ra là đang tiếc của. Chiếc xe này còn chưa đồng hành cùng cô được bao lâu, đã hi sinh một cách vinh quang rồi.

Nhìn thấy Hiểu Nam ngồi ở ghế sau vẫn hồi lâu chưa có ra ngoài, Sanh Ca mở cửa xe ra đích thân dìu Hiểu Nam đã ngất ra ngoài, đặt nằm trên bãi cỏ.

Véo người kia nửa ngày, cô ta mới chầm chậm tỉnh lại.

Nhìn thấy Sanh Ca chủ động cứu mình, Hiểu Nam có chút không tin được: "Tại sao lại cứu tôi? Tôi hại cô, cô lẽ ra nên giết tôi."

Sanh Ca lạnh lùng liếc nhìn người kia, không có trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi: "Là ai sai bảo cô?"

Hiểu Nam lập tức khàn giọng, quay mặt đi chỗ khác không nói lời nào.

Sanh Ca khẽ cong khóe môi: "Để tôi đoán một chút vậy, là Mộ Chỉ Ninh, hay là Phó Âm? Hay là... Cả hai đều có phần?"

Dựa vào tài trí của Mộ Chỉ Ninh, cho dù cô ta có thể nghĩ ra được kế hoạch kín đáo như vậy, cũng không có khả năng thuê được một sát thủ có thân thủ tốt như vậy. Cộng thêm chuyện cô ta trở thành người thừa kế của Mộ thị, Sanh Ca kết luận, hai người này hẳn là liên minh lại với nhau rồi.

Hiểu Nam cũng không để ý tới cô: "Lọt vào trong tay cô là tôi vô dụng, cô giết tôi đi."

"Giết cô?" Sanh Ca nở nụ cười khiêu khích: "Vậy thì nhàm chán lắm."

Hiểu Nam mờ mịt nhìn cô.

Trời tối ở vùng ngoại ô thành phố rất tối, chỉ có vài chiếc đèn đường lay lắt.

Khóe mắt Sanh Ca như lập lòe tia sáng, rực rỡ.

"Vừa nãy tôi thấy, trong ống tiêm của cô là thuốc mê đúng không? Bọn họ bảo cô chuốc mê tôi, rồi mang tôi tới nơi nào đó, sau đó thì sẽ dày vò tôi như nào đó đúng không?"

Hiểu Nam có chút kinh ngạc, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Sanh Ca.

Ấy vậy mà bị cô đoán trúng rồi?

Một người có khuôn mặt trong trẻo trong sáng như thế, lại là một người có cái nhìn thấu đáo như vậy ư?

Hiểu Nam không nói gì, chỉ nhìn Sanh Ca chằm chằm.

Người bên đây nhếch môi, cười đến sáng sủa, hiền lành nói: "Nếu bọn họ đã bảo cô làm như thế, vậy thì nghe theo đi."

"Cô... Sao cơ?"

Năm phút sau, Hiểu Nam mới gửi một tin nhắn cho người chủ đích: 'Đã thành công, đang ở trong căn nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố.'

Mộ Chỉ Ninh nhận được tin nhắn này, vui đến mức muốn nhảy ra khỏi giường.

Con khốn đó cuối cùng cũng đã rơi vào trong tay của cô ta rồi.

Báo hại cô ta bị cộng đồng mạng cười chê chế giễu, mối thù này không thể nào bỏ qua được.

Cô ta đã nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của con khốn đó lâu lắm rồi.

Khóe mắt cô ta lóe lên tia hưng phấn, lập tức gửi một tin nhắn cho một người.

'Anh nhanh tới đi, dắt theo mười người đàn ông cường tráng qua. Trước hết đánh một trận hả dạ đã, sau đó sẽ thực hiện theo kế hoạch đã định.'

Người bên kia rất nhanh đã phản hồi: 'Chỉ cần tiền tới, mọi chuyện đều sẽ rất dễ bàn.'

Mộ Chỉ Ninh nghiến răng, sau đó chuyển khoản cho bên kia năm mươi vạn, thoáng có chút đau lòng.

Nhưng mà chỉ cần lần này có thể hành hạ Sanh Ca một cách tàn bạo nhất, số tiền đó có tính là gì đâu.

Vừa mới để điện thoại xuống hai phút, lại nhận được tin nhắn của Hiểu Nam.

"Lượng thuốc hình như quá liều, sắp không xong rồi, cô mau chóng qua đây xem tình hình đi.'

Sắp không xong?

Sao có thể như vậy được, cô ta muốn con khốn đó tỉnh lại phát hiện mình bị làm nhục, sống không bằng chết!