Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 39: 39: Đến Muộn Lỡ Mất Kịch Hay




Ăn ở căng tin xong, Sanh Ca trở lại phòng làm việc, bật chế độ làm việc của mình.

Chuyện nhà họ Mộ chỉ là cô đoán, không có chức cứ xác thực, cô cũng lười để ý đến.

Nhưng mà nếu như Mộ Chỉ Ninh chủ động chọc đến cô, vậy thì cũng chưa biết chừng.

Giữa trưa, Trác Tinh Hỏa gọi điện thoại đến.

Vừa mở miệng đã là giọng chó con làm nũng: “Chị Sanh ca, tối chị rảnh không?”

Sanh Ca gõ bàn phím, giọng điệu bình thản: “Hỏi thì không rảnh nữa.”

Trác Tinh Hỏa chép miệng, tự nói ra mục đích mình gọi đến: “Buổi tối nhà họ Mộ mở tiệc em phải đến đó, em cũng đã làm việc liên tục bảy tám ngày rồi, sao chị còn chưa em xin nghỉ phép nữa chứ?”

“Duyệt rồi.”

Thật không ngờ cô lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, Trác Tinh Hỏa ngập ngừng hỏi thêm: “Vậy em có thể có hân hạnh mời chị Sanh làm bạn gái đi cùng trong tối nay không?”

Sanh Ca mím môi, đôi mắt sáng lấp lánh, không biết đang suy nghĩ gì.

Hồi lâu sau cô mới đáp: “Được.”

Nói xong một chữ đơn giản ngắn gọn như vậy Sanh Ca cũng cúp máy.

Trác Tinh Hỏa ở đầu dây bên kia lặng lẽ ai oán, nữ vương đại nhân thật lạnh lùng vô tình mà!

Sanh Ca vốn không định đi, nhưng nếu Trác Tinh Hỏa đã nhắc đến vậy thì cũng thuận tiện đến góp vui.

Nửa tiếng sau, Tang Vi gõ cửa đi vào, đặt một hộp quà tinh xảo lên bàn Sanh Ca.

“Giám đốc, cái này có người gửi đến, tên người nhận ghi tên ngài.”

“Tôi biết rồi, cô đi làm việc của mình đi.”

Đợi Tan Vi đi rồi, Sanh Ca đứng dậy mở hộp quà.

Đó là một chiếc váy dạ hội, kiểu dáng khá phù hợp với thẩm mỹ của cô, tên nhóc Trác Tinh Hỏa này thực sự rất tích cực, ngay đến váy cũng mua luôn.

Cô bật cười lắc đầu, liếc nhìn chiếc váy vài lần rồi đặt lại tiếp tục làm việc.

Vừa đến giờ tan sở, đa số nhân viên đều bắt đầu thu dọn đồ đạc tan làm, Sanh Ca cũng cho những ai thích tăng ca về sớm một chút, mãi đến khi người trong công ty về gần hết cô mới vào thang máy đi xuống tầng.

Ở lối vào của tòa nhà Angle, Trác Tinh Hỏa lái một chiếc Maybach màu xám bạc mới toanh tới, đợi được một lúc lâu.

Thấy Sanh Ca đi ra, anh ta vô thức liếc nhìn.

Chỉ nhìn một cái thôi là không thể nhìn đi đâu khác được nữa.

Trong chiếc váy trắng như tuyết, cô xinh đẹp đến mức tỏa sáng, những bóng hồng trên đường cái có thể trực tiếp bỏ qua luôn.

Đánh tiếc, chị Sanh Ca của anh ta lại khinh thường cái gọi là đại minh tinh

Trách Tinh Hỏa chậc chậc lấy làm kinh ngạc, mỉm cười chạy đến, cung kính đưa tay theo kiểu quý ông: “Nữ vương đại nhân tôn quý của tôi, người có thể tham dự buổi tiệc cùng tôi chính là vinh hạnh ba đời của tôi.”

Sanh Ca bật cười, đưa tay gõ đầu anh ta một cái: “Đừng giỡn nữa.”

Trách Tinh Hỏa ôm đầu buồn bã, uất ức không thôi: “Lời em nói đều là thật.”

 

 

Thấy Sanh Ca bước về phía xe, Trách Tinh Hỏa vội chạy đến mở cửa xe cho cô, không quên tiếp tục thưởng thế vẻ đẹp hơn người của cô: “Chị Sanh, ánh mắt của chị tốt thật đấy, chiếc váy này đẹp đến thoát tục luôn.”

Sanh Ca dừng bước.

Nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Chiếc này không phải là em chọn rồi gửi cho chị sao?”

Trác Tinh Hỏa bị hỏi thì ngây người, lại hơi xấu hổ: “Em vốn định tự mình chọn cho chị một bộ váy nhưng cả chiều nay em đều ở đoàn phim quay, em bận đến độ chân không chạm đất nên quên béng mất rồi.”

Sắc mặt Sanh Ca dần trở nên nghiêm trọng.

Nhớ lại lúc chiều Tang Vi đưa đồ đến, tựa hồ không có tên người gửi. Bởi vì cô và Trách Tinh Hỏa gọi điện cho nhau nên cô mặc định là tên nhóc này gửi cũng không để ý đến.

Bây giờ xem ra, chuyện này có chút thú vị!

Trác Tinh Hỏa cho rằng cô đang giận mình, yếu ớt hỏi: “Chị Sanh, chị sao vậy?”

Sanh Ca không giải thích gì hết, môi hồng hơi cong: “Đi thôi đến muộn là bỏ lỡ mất sân khấu kịch người khác đã sắp đặt đấy.”

Trong phòng trang điểm trên tầng hai, biệt thự nhà họ Mộ.

Mộ Chỉ Ninh vẫn đang trang điểm, từ trưa cô ta đã chuẩn bị rồi, hôm nay cô ta nhất định phải đẹp đến áp đảo mọi người, phải trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ nơi này.

Phong Thanh Thanh ngồi bên cạnh cô ta, mồm mép không ngừng: “Nếu không phải nhận lời mời dự tiệc của chị, không biết anh trai em còn cấm túc em đến bao giờ nữa, chị không biết những đồ cổ ở nhà cổ nhìn nghiêm trang đến cỡ nào đâu, em sắp bị ngộp thở đến chết rồi.”

Mộ Chỉ Ninh cười an ủi: “Bây giờ không phải là đã ra rồi sao, có lẽ sau này A Ngự cũng sẽ không cấm em ra ngoài nữa.”

“Cái này cũng chưa chắc, con người anh em ấy lòng gan dạ sắt, vừa nguyên tắc lại vừa cố chấp.” Cô ta chép miệng, tiếp tục phàn nàn: “Còn cả chị nữa, mấy ngày nay không biết chị bận gì mà không thèm trả lời điện thoại của em, em còn đang nghi ngờ có phải chị bán đứng em rồi không.”

Mặt Mộ chỉ Ninh cứng đờ, sau đó lại thân thiết nắm tay cô ta: “Sao chị có thể làm ra loại chuyện ấy được cơ chứ, trước nay chị luôn xem em như người bạn thân thất, em nghĩ chị như vậy, chi đau lòng đấy.”

Phong Thanh Thanh nhìn vẻ mặt cô ta vô cùng chân thành, cũng tin luôn: “Em chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, chị đừng để ý. Nhưng mà em chúc mừng chị, sau này chị có thể lấy thân phận thiên kim nhà họ Mộ gả ra ngoài lại càng xứng với anh trai em hơn!”

Ánh mắt Mộ Chỉ Ninh lạnh lùng nhưng đến khi Phong Thanh Thanh nhìn sang lại trở thành dịu dàng nở nụ cười ngay tức khắc.

Phong Thanh Thanh cũng không hề cảm nhận được gì, tiếp tục trò chuyện cùng cô ta.

“Có điề nói đi cũng phải nói lại, bây giờ chị đã là thiên kim nhà họ Mộ, sau này sẽ là người kế thừa Mộ thị, địa vị lại càng không tầm thường, con khố Sanh Ca đó lấy gì ra đấu với chị.”

Lời khen này làm Mộ Chỉ Ninh đắc thắng không thôi.

Cô ta còn đang chuẩn bị nói vài câu giả nai, thì ngoài cửa lại có tiếng động.

Hình như là có thứ gì đó rơi.

Hai người nhìn nhau rồi đứng dậy ra mở cửa.

Hóa ra là người giúp việc mang chiếc váy tới, vô tình va vào xe phân loại của người quét dọn đi qua, thứ đó rơi xuống đất, người giúp việc đang giúp nhặt lên.

Phong Thanh Thanh bịt mũi ghét bỏ: “Aizzz, sao lại thành ra thế này, bận chết đi được!”

Người dọn dẹp sợ hãi bước tới xin lỗi.

“Xin lỗi cô hai, dọn sắp xong rồi ạ, sẽ không làm bản của cô đâu ạ.”

Mộ Chỉ Ninh chán ghét cau mày, nhưng dù sao cũng có Phong Thanh Thanh ở đây cô ta không tiện trực tiếp mắng người, chỉ uyển chuyển cười nó: “Bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn gì, hôm nay khách khứa nhiều dọn mau đi.”

Lại nhìn về phía nữ giúp việc đang giúp đỡ: “Cô mau mang quần đổi size vào, đừng làm lỡ thời gian.”

“Vâng.”

Nữ giúp việc nhanh chóng nhặt chiếc hộp đựng váy không bị hư hại trên mặt đất rồi đi vào phòng trang điểm.

Khi chiếc hộp mở ra, đó là một chiếc váy dạ tiệc dài cao cố định màu trắng như tuyết.

Phong Thanh Thanh bị vẻ đẹp của nó làm ngạc nhiên: “Wow, chiếc váy đẹp quá, đây có phải là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài không? Chị Chỉ Ninh không hổ là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay, bác trai bác gái thật yêu chiều chị, em ngưỡng mộ chết đi được.”

Mộ Chỉ Ninh được khen rất vui sướng, trên mặt lại nở nụ cười khiêm tốn: “Không có, chị thì tính là gì chứ, Thanh Thanh em mới là tiểu công chúa được nhà họ Phong cưng chiều từ nhỏ tới lớn.”

Hai người tâng bốc nhau một hồi, Phong Thanh Thanh còn chụp mấy tấm bạn thân đăng lên weibo, kèm dòng chữ: “Tiệc tẩy trần của người chị em tốt, chị ấy thật sự rất đẹp.”

Chẳng mấy chốc hàng loạt fan của Phong Thanh Thanh đã vào bình luận, khen hai người đến tận mây xanh.

Phong Thanh Thanh đã lâu không ra ngoài lòng ham hư vinh lại bùng nổ.

Mộ Chỉ Ninh cười bên cạnh, nghĩ cách đuổi cô ta ra ngoài: “Thanh Thanh, em ra ngoài xem giúp chị đã có bao nhiêu người đến rồi, có phải là sắp bắt đầu rồi không?”

“Vâng ạ.”

Đợi Phong Thanh Thanh vừa đi, cô ta lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.

“Bên chỗ con khốn kia thế nào rồi? Chuyện tối nay sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Phó Âm ở đầu dây bên kia nắm chắc phần thắng trong tay: “Không đâu, người của tôi đang để ý cô ta rồi, cô cứ xem là được.”

Có lời này của cô ta, Mộ Chỉ Ninh hoàn toàn yên tâm.

Nghĩ đến lát nữa có kịch hay, đáy mắt cô ta khó mà giấu nổi sự phấn khích.

Đêm nay, cô phải dẫm lên con khốn đó để trở thành cái tên nổi nhất thành phố Phương!