Hai người trong phòng khách đã đánh qua đánh lại hai lần.
Lần đầu Sanh Ca không thể đánh trúng được, đánh lâu dài về sau, thể lực căn bản là không thể chống lại Phong Ngự Niên, lại thêm đi giày cao gót vô cùng bất tiện nên cô bị ép về phía tường mà không hề hay biết.
Phong Ngự Niên cười nhạt, nắm lấy cổ tay trái của cô, áp vào tường.
Lại là mấy đường đánh thường dùng lúc trước.
Lần này Sanh Ca đã có kinh nghiệm, biết anh định giữ hai tay cô lại, ép lên tường, thừa dịp anh đang phân tâm bắt tay trái, tay phải ấn nút ẩn trên nhẫn bắn kim bạc ra.
Phong Ngự Niên không hề phòng bị, bị kim bạc trong chiếc nhẫn ngọc lục bảo của bà cô mạnh mẽ bắn vào yết hầu.
Cũng may lúc trước anh hai tặng cho cô chiếc nhẫn này để phòng thân bất cứ lúc nào, chiếc kim tuy nhỏ nhưng chất liệu lại vô cùng cứng rắn.
Hai người tựa như bị đóng băng tại chỗ.
Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Cổ họng Phong Ngự Niên hơi cộm, một vệt máu đỏ từ trên cổ chảy ra, cổ áo sơ mi trắng đắt tiền nhanh chóng bị nhuộm đỏ, giống như một đóa hoa anh túc nhỏ đang nở rộ.
Anh cau mày: “Ác vậy luôn?”
Sanh Ca cười lạnh: “Đối với loại đàn ông đê tiện quấn mãi không buông như anh thì phải ác.”
Đôi môi mỏng củA Ngự Ngự Niên khẽ cong lên, rồi tiến lại gần.
Giống như không tin cô dám lấy mạng anh tại biệt thự.
“Nếu anh dám đến gần dù chỉ một li nữa tôi cũng sẽ không lưu tình mà rạch một đường trên cổ anh đâu, không tin anh cứ thử xem.”
Lời của cô nhẹ nhàng bay bổng nhưng Phong Ngự Niên có thể thấy rõ sự tàn nhẫn trong mắt cô.
Người phụ nữ này nóng nảy lên đến thịt người cũng ăn đấy!
Anh cười khẽ, buông tay cô ra rồi lùi lại hai bước.
Sanh Ca được tự do, xoa nhẹ cổ tay trái của mình, đi qua anh lấy giấy chuyển nhượng trên bàn cà phê.
Đọc lướt qua một lần thì không thấy động chân động tay gì.
Cô cầm chiếc bút bên cạnh lên không do dự ký vào hai tờ giấy chuyển nhượng.
Sau đó cầm lấy một tờ rời đi đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Phong Ngự Niên nhìn bóng lưng tiêu sái của cô, đưa tay lên sờ vào cổ họng, vẻ mặt không rõ nghĩ gì.
Sanh Ca đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Lưu Niên thấy cô, vô thức co đầu rụt cổ, lúc cô đi ngang qua thì co giò chạy vào biệt thự xem thì hình Phòng Ngự Niên thế nào.
Sanh Ca mặc kệ anh ấy, lấy điện thoại gọi điện cho Tang Vi.
“Giúp tôi tìm vài người đến chăm sóc căn biệt thử bên bờ biển, đồ đạc trong nhà vứt hết, toàn bộ mua mới lại, hoa trong vườn cũng trồng lại loại mới.”
“Vâng, giám đốc.”
Tang Vi đáp rồi hỏi lại: “Giám đốc dự định bao lâu nữa thì chuyển vào? Tôi sẽ sắp xếp nhanh nhất cơ thể.”
Sanh Ca mỉm cười: “Ai bảo là tôi muốn ở trong đó?”
“Dạ? Giám đốc không ở đó sao ạ? Vậy…”
Đầu điện thoại bên kia Tang Vi còn chưa kịp nói xong Sanh Ca đã cúp máy.
Cô đi đến trước Santara đang đậu ở cổng, vừa mở cửa đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng xe từ từ tiến đến.
Xe dừng cách đó không xa.
Mộ Chỉ Ninh từ ghế sau đi ra, trên xe có vẻ còn một người nữa, nhìn động tác tay thì có lẽ là phụ nữ, nhưng mặt lại bị che mất, không nhìn rõ đó là ai.
Sanh Ca không định để ý chỉ liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, chuẩn bị lên xe rời đi.
Mộ Chỉ Ninh chạy đến chặn cửa xe cô lại, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.
“Sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô vẫn muốn quấn lấy A Ngự phải không? Bây giờ A Ngự đã không còn bất kỳ quan hệ gì với cô nữa rồi!”
Sanh Ca nghe xong bật cười, cong lên đầy ý đùa: “Lời này thì nên hỏi anh ta, là anh ta gọi tôi đến.”
Đồng tử Mộ Chỉ Ninh khẽ run.
“Sao A Ngự lại gọi cô đến cơ chứ! Nếu không phải cô quấn lấy anh ấy, cô thật cho rằng anh ấy muốn liếc mắt nhìn cô sao?”
dù cho ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lại có chút nghi ngờ.
Sanh ca lấy giấy chuyển nhượng trong túi xách ra lắc qua lắc lại trước mắt Mộ Chỉ Ninh: “Nhìn cho rõ, A Ngự của cô chuyển ngôi nhà này sang tên tôi.”
Nói xong cô đẩy Mộ Chỉ Ninh một cái.
Mộ Chỉ Ninh không chịu được lực lảo đảo mấy bước mới đứng vững, kinh ngạc đến hai mắt đỏ ửng.
A Ngự vậy mà lại cho Sanh Ca ngôi nhà này?
Anh thậm chí còn không cho phép mình đến gần thế nhưng lại hào phóng cho người phụ nữ này?!
Dựa vào đâu!
Cô ta tức đến đau cả tim, nghĩ lại rồi cũng nghĩ thông suốt.
Nhìn chằm chằm vào Sanh Ca, hằn học nói: “Đây là khoản A Ngự bồi thường cho việc ly hôn đúng chứ? Anh ấy làm như vậy là để vạch rõ giới hạn với cô, khuyên cô đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với anh ấy nữa!”
Sanh Ca cười lạnh, không tức giận, ánh mắt rét lạnh ngưng tụ nhìn qua: “Chỗ này về sau là tài sản của riêng tôi rồi, loại người tạp nham như cô Mộ đây tốt nhất là tránh xa một chút, nếu không tôi không ngại cho người ném cô ra ngoài đâu.”
“Cô!”
Mũi Mộ Chỉ Ninh vì giận mà muốn lệch đi luôn, mắt thấy Sanh Ca ngồi vào vị trí lái xe, đáy mắt cô ta lại nổi lên sự đắc thắng.
“Lúc trước cô còn có Lộc Hoa làm chỗ dựa, tôi không đấu lại cô, nhưng bắt đầu từ ngày mai trả đi, cô vĩnh viễn bị tôi giẫm dưới chân!”
Sanh Ca liếc cô ta một cái, hoàn toàn không để ý đến lời nói tàn nhẫn của cô ta, đột nhiên nổ máy, con Santara nhanh chóng phóng ra ngoài, còn nẹt pô xe vào đối phương.
Mộ Chỉ Ninh ho sặc sụa, nhìn chằm chằm Santara xanh biếc giậm chân, dưới mắt lóe lên tia hung ác.
Cô ta ngược lại cũng muốn xem thử con khốn này còn ra oai được đến bao giờ!
Sanh Ca lái xe trở lại biệt thự của Lộc Hoa, trên đường lúc đi qua màn hình lớn của khu thương mại, vừa hay đến tin cô con gái cành vàng lá ngọc nhà họ Mộ Mộ Ngôn Tâm lái xe trong tình trạng say xỉn gây tai nạn, sau khi cứu chữa Mộ Ngôn Tâm tạm thời không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng có khả năng trở thành người thực vật vĩnh viễn.
Vợ chồng nhà họ Mộ khóc đến không ra tiếng trước màn hình.
Sanh Ca chỉ nhìn lướt qua, không quan tâm cho lắm.
Mãi đến ba ngày sau Sanh Ca đến căng tin ăn trưa.
Nhân viên bây giờ hình như rất thích buôn chuyện, lúc nói đến những chuyện này mặt mày đều lộ vẻ phấn khích.
Sanh Ca tuy rằng có hơi tò mò, nhưng cô là kiểu người 2G, không thích lướt internet nên cũng không thích tám chuyện.
“Giám đốc, chị đã nghe tin tức lớn sáng nay chưa?”
Tang Vi mang đồ ăn lấy được, cùng hai người trợ lý thân thiết khác đi tới ngồi bên cạnh Sanh Ca.
“Tin mới gì?”
Thấy cô không biết tâm hồn buôn chuyện của Tang Vi lại nổi lên: “Chị biết tin thiên kim nhà họ Mộ gặp tai nạn giao thông rồi chứ? Mấy ngày nay nhà họ Mộ tuyên bố với bên ngoài muốn đưa cô con gái út luôn chữa bệnh ở nước ngoài về.”
Sanh Ca cũng không ngẩng đầu, tập trung vào việc ăn uống: “Chuyện này có gì lạ?”
“Ngài biết cô hai nhà hộ Mộ là ai không? Chính là Mộ Chỉ Ninh lúc trước chủ tịch của Phong thị tuyên bố một tháng sau làm lễ đính hôn đấy!”
Tay Sanh ca thoáng dừng lại.
Tang Vi thấy cuối cùng cô cũng phản ứng lại, kích động không thôi: “Ai cũng phì cười nhà họ Mộ làm nước đi quá đẹp, con gái lớn thành người thực vật còn đau lòng chưa được đến hai ngày đã muốn làm tiệc tẩy trần gì đó cho con gái nhỏ vừa nhận về…”
Hai nhân viên nữ khác ngồi cùng bàn cũng nhanh chóng tham gia cuộc tán gẫu, chẳng lạ gì khi họ không vừa lòng với hành động nhà họ Mộ, thậm chí còn đoán già đoán non rằng thân phận của Mộ Chỉ Ninh chắc chắn không đơn giản như người ta tưởng.
Thời gian này người nào người nấy cũng cho ý kiến khác nhau nhưng đầu là bàn về chuyện này.
Sanh Ca yên lặng nghe không tham dự vào.
Cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước lúc rời khỏi biệt thự bên bờ biển Mộ Chỉ Ninh đã nói những lời rất hung dữ với cô.
Bây giờ xem ra, chuyện cô cả Mộ Ngôn Tâm nhà họ Mộ gặp tai nạn không đơn giản đến vậy.
Bây giờ Một Chỉ Ninh đã từ con ngoài giá thú thành đứa con chân chính rồi, động thái lớn tiếp theo sẽ là gì đây?