“Cái gì?”
Phong Ngự Niên nhíu mày, hình như không ngờ tới cô sẽ chủ động đề nghị ly hôn, rõ ràng tối qua cô vừa mới bỏ thuốc anh, đến sáng hôm nay lại muốn giở trò gì?
“Cô lại lên cơn điên gì nữa vậy?”
Sanh Ca lạnh lùng nhìn anh, rõ ràng cô nhỏ bé hơn người đàn ông này rất nhiều, nhưng giờ phút này khí thế lại hoàn toàn ngang ngửa với Phong Ngự Niên.
“Không phải anh vẫn muốn ly hôn sao, lúc trước là bị ông nội ép buộc lấy tôi, bây giờ ông nội cũng đã qua đời rồi, không còn người nào có thể ngăn cản anh đến với Mộ Chỉ Ninh nữa, chẳng lẽ anh không muốn cho Mộ Chỉ Ninh một danh phận sao?”
Phong Ngự Niên nhếch môi, khó hiểu liếc cô.
Cô thực sự sẽ có lòng tốt nhường lại vị trí này sao?
Thấy ánh mắt cô chăm chú, không giống như đang nói dối, anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Cô cũng đừng hối hận.”
Sanh Ca lạnh lùng cười, trái tim cô chưa bao giờ kiên định như lúc này.
“Điều tôi hối hận duy nhất đó là lúc trước đã gả cho anh.”
Nói xong, cô quay người đi ra ngoài, bóng lưng kiên định.
Phong Ngự Niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, nhìn rất lâu.
Trong quá khứ, người phụ nữ này khi nhìn thấy anh, luôn luôn mềm mỏng ngọt ngào, giả vờ dịu dàng, nhưng hôm nay thái độ lại cứng rắn như vậy.
Chẳng lẽ chuyện tối qua, thực sự tránh lầm cô sao?
Nhưng nếu không phải là cô, thì còn có thể là ai được chứ?
...
Cùng buổi sáng hôm đó, hai người lần lượt tới tòa án nhân dân.
Quần áo Sanh Ca mặc trên người là hàng vỉa hè xấu xí cùng với Phong Ngự Niên mặc bộ đồ tây cao cấp màu đen đứng chung một chỗ, lại lộ ra vẻ không hài hòa, thu hút ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người xung quanh.
Nhưng Sanh Ca không quan tâm lắm, cô chỉ muốn kết thúc nhanh một chút,. ?a chươ?g ?ha?h ?hấ? ?ại ﹢ T?uMT? U?EN.?? ﹢
Chỉ trong mười phút cuộc hôn nhân nặng nề này cuối cùng cũng đã đặt dấu chấm hết.
Nhìn tờ giấy chứng nhận ly hôn chói mắt trong tay, trong mắt Sanh Ca hoảng hốt.
“Về sau cô tự giải quyết cho tốt.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, lúc Sanh Ca ngẩng đầu lên, bóng dáng người đàn ông nào đó đã biến mất từ lúc nào, không một câu giữ lại, không liếc mắt nhìn, giống như từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
“Như vậy cũng tốt.”
Cô cười lắc đầu.”
Nếu anh đã vô tình như vậy, thì về sau có gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.
Cô ngừng suy nghĩ, nhấc chân rời đi, vừa tới ven đường.
Đột nhiên có một chiếc xe thương vụ Bentley màu đen phiên bản giới hạn ngừng trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mái tóc hơi bạc được bốn người vệ sĩ bảo hộ đi về phía cô.
Sanh Ca thấy rõ người tới, hơi hất cằm lên, cả người đột nhiệt toát ra khí chất cao quý bẩm sinh: “Mắt nhìn của cha thật là giỏi, cháu vừa mới ly hôn thì cha đã tìm tới cửa.”
Trên mặt quản gia Lâm mang theo nụ cười nịnh hót, cúi đầu chào cô một cái sau đó mới nói: “Cô chủ, thời gian ba năm ước hẹn giữa cháu và ông chủ đã đến...”
Ông ta dừng lại một chút, liếc nhìn giấy chứng nhận ly hôn trong tay Sanh Ca.
Ra vẻ tiếc nuối mà nói: “Xem ra cô chủ không thể làm cho Phong Ngự Niên yêu mến cô chủ được rồi, nếu đã như vậy thì cô chủ nên thực hiện lời hứa, quay trở lại thành phố S kế thừa gia nghiệp.”
Sanh Ca nhíu mày, im lặng thật lâu.
Vào năm mười năm tuổi năm đó, cô bị người khác hãm hại, mất trí nhớ, lưu lạc đến cô nhi viện thành phố Phương. Về sau, bởi vì trùng hợp cứu được ông nội Phong, cô bị ông nội Phong mang về khu nhà cũ nhà họ Phong, tận đến khi cô trưởng thành, Phong Ngự Niên mới bị cưỡng chế lấy cô.
Ngay tại đêm tân hôn của cô và Phong Ngự Niên, xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cô tình cờ khôi phục lại trí nhớ, thật nực cười là lúc đó trong lòng cô chỉ có Phong Ngự Niên, nên đã từ chối trở về cùng chú Lâm, cuối cùng đã định ra thỏa thuận ba năm với cha.
Hôm nay nhìn lại, vì một người đàn ông không yêu cô, ba năm này đúng là lãng phí cho chó ăn rồi.
“Ông chủ rất nhớ cháu, cô chủ, cháu cùng chú về đi, đừng chọc giận ông chủ nữa, ông chủ ông ấy...”
“Chú Lâm.”
Sanh Ca ngắt lời ông ta, nhắc lại chuyện xưa, sắc mặt của cô càng ngày càng lạnh: “Bên cạnh ông ấy có người phụ nữ kia, nhà họ Lộc cũng không thiếu một người rảnh rỗi là cháu, cháu ở thành phố Phương còn có việc quan trọng hơn, cháu không quay về đâu.”
Lúc trước là ai hãm hại cô mất trí nhớ lưu lạc đến thành phố Phương, hai năm qua cô vẫn luôn lặng lẽ điều tra, phát hiện rất có thể người đó ở ngay Lộc thị, nhưng đến cùng là ai thì cô vẫn chưa biết.
Hôm nay địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, trở lại nhà họ Lộc quá nguy hiểm.
Hơn nữa, cô không thèm trở về mắt to trừng mắt nhỏ với người phụ nữ kia đâu.
Chú Lâm thở dài: “Ông chủ đoán không sai, trong lòng cháu vẫn trách ông ấy, không muốn trở về dễ dàng như vậy.”
Ông ta nói xong, cung kính lấy ra một tấm thẻ hắc kim quyền lực: “Đây là thẻ của cháu, bên trong có ba trăm tỷ, một phần cũng không động.”
Sau đó, ông ta phất tay với vệ sĩ ở sau lưng, vệ sĩ nhanh chóng mang một bản hợp đồng mới tinh đặt vào trong tay của Sanh Ca.