Đêm đó.
Sanh Ca ngủ không yên giấc.
Cô cảm giác mình bị thân thể người khác đè lên, gần như không thở nổi.
Có hơi thở nặng nề và gấp gáp ở bên tai.
Ngay sau đó.
Sau khi nhận ra điều gì đó, Sanh Ca hoảng sợ mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đè lên người mình.
“Ngự Niên, là... anh sao?”
Trong cổ họng người đó phát ra một tiếng “ừ” rất nhẹ, trên người nồng nặc mùi rượu. Sau đó không nói gì nữa,
Nghe được âm thanh quen thuộc, Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm.
Kết hôn ba năm, cuối cùng Phong Ngự Niên cũng nguyện ý chạm vào cô.
Bởi vì cô là người vợ mà ông nội anh cưỡng ép đưa cho anh, những năm này Phong Ngự Niên chưa từng liếc nhìn cô dù chỉ một lần.
Lần này, không cần biết vì lý do gì mà anh vào phòng của cô.
Cô cũng thấy rất vui.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ kính phác họa dáng người hoàn hảo của anh.
Sanh Ca lắng nghe nhịp tim cực nhanh của anh, chân thật lại giống như một giấc mơ.
Nếu đây là một giấc mơ cô thà không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô ôm lấy cổ anh, gần như mê muội, thở gấp gáp theo từng cử động: “Ngự Niên... Ngự Niên... em rất...”
“Rất yêu anh.” Ba chữ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của đối phương thì thầm một câu.
“Chỉ Ninh...”
Sanh Ca hóa đá tại chỗ.
Trái tim của cô run lên kịch liệt, máu toàn thân chảy ngược.
Chỉ Ninh, là tên gọi thân mật của Mộ Chỉ Ninh, là tình đầu trong lòng của Phong Ngự Niên, bởi vì ông nội Phong mà những năm này vẫn luôn ở nước ngoài.
Nhưng hôm qua, Mộ Chỉ Ninh đã về nước rồi.
Cô ta còn gửi tin nhắn khiêu khích cô.
“Sanh Ca, tôi đã trở về rồi, nhà họ Phong không có vị trí của cô đâu.”
“Tôi là thanh mai trúc mã của Ngự Niên, cô thực cho rằng chỉ bằng mấy năm này của cô có thể thay thế vị trí của tôi sao? Cút đi, cút trở về cô nhi viện đi, đó mới là nơi cô nên ở.”
“Cô không biết Ngự Niên yêu tôi nhiều thế nào đâu, cho dù anh ấy nằm trên giường của cô, thì chắc chắn sẽ gọi tên tôi, mà cô chỉ xứng làm thế thân của tôi thôi, Sanh Ca, bị đối xử như này chắc không dễ chịu đâu nhỉ?”
Thế thân?
Cô là cháu dâu được ông nội Phong chỉ định, là vợ hợp pháp của Phong Ngự Niên, cô là Sanh Ca, cô không phải là thế thân của bất cứ kẻ nào hết.
Bên tai, Phong Ngự Niên vẫn còn đang gọi: “Mộ Ninh, Mộ Ninh.”
Những dòng tin nhắn châm chọc kia không ngừng hiện lên trong đầu cô, tất cả đều cho thấy cô đang tự lừa mình dối người.
Nước mắt đột nhiên chảy xuống không thể kiềm chế được, Sanh Ca siết chặt lòng bàn tay, kìm nén cả người run lên.
Những năm này cô cẩn thận từng li từng tí, tỏ ra là người thông minh, thậm chí từ bỏ công việc, toàn tâm toàn ý trở thành người vợ tốt của Phong Ngự Niên.
Mẹ chồng và em gái chồng cảm thấy xuất thân của cô không rõ ràng, khinh nghèo yêu giàu, rất nhiều lần nhục mạ cô. Vì không muốn gây thêm phiền phức cho Phong Ngự Niên nên cô đều cắn răng một mình chịu đựng.
Chỉ vì muốn có được tình yêu của anh, cô hèn mọn như vậy còn chưa đủ sao?
Tại sao ngày cả chút lòng tự trọng cuối cùng này của cô cũng muốn ném xuống mà chà đạp.
Một đêm này lại dài vô cùng.
Sanh Ca mở to mắt, cả đêm không ngủ.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Ngự Niên bị ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ làm tỉnh.
Anh day ấn đường, vừa mở mắt anh đã nhìn thấy Sanh Ca ngồi trước bàn trang điểm, quay lưng về phía anh.
Chuyện điên rồ đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu anh, như nhận ra điều gì đó, đôi mắt đen của anh khóa chặt lại, toàn thân dần trở lên lạnh lẽo.
Mặc dù Sanh Ca quay lưng lại với anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự thù định của người đàn ông ở phía sau.
Nhưng cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thoa mỹ phẩm, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, cô bị kéo đứng lên.
Lọ mỹ phẩm trong tay bị rơi xuống đất, lọ thủy tinh bị rơi vỡ tan, chất kem trắng noãn bị dây đầy đất.
Sanh Ca tức giận ngẩng đầu lên nhìn, nhưng khi đối diện với cặp mắt đen đầy tức giận và ghê tởm của người đàn ông, trái tim cô vẫn run lên không ngừng.
“Cô cho rằng cái loại thủ đoạn dùng thuốc ti tiện này, khiến tôi chạm vào cô thì cô có thể trở thành bà Phong chính thức sao?”
Phong Ngự Niên nhìn từ trên cao xuống, gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, trên tay không những không buông ra mà ngược lại còn nắm chặt hơn.
Khuôn mặt điển trai kia bởi vì tức giận mà nhìn rất đáng sợ.
Dùng thuốc?
Mặt Sanh Ca trắng bệnh cười nói: “Trong mắt của anh, em là loại phụ nữ này sao?”
Khóe môi Phong Ngự Niên đầy châm chọc, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Lúc trước không phải cô cũng dùng thủ đoạn này để lừa gạt ông nội, mới bắt tôi cưới cô sao, bây giờ giả vờ ngây thơ cái gì chứ?”
“Loại người phụ nữ thấp hèn từ trong xương như cô, đến một ngón chân của Chỉ Ninh cũng không bằng.”
Thấp hèn từ trong xương, giả vờ ngây thơ...
Hóa ra trong lòng của anh, cô xấu xa như vậy sao?
Còn về chuyện dùng thuốc, nếu như cô muốn thì đã làm từ sớm rồi, chứ tại sao còn phải đau khổ chịu đựng như vậy chứ? Quả nhiên Phong Ngự Niên một chút cũng không hiểu cô.
Thật nực cười, ba năm này cô đã cố gắng hết sức cũng chả là cái gì.
Nếu đã như vậy, cô cũng không cần phải kiên trì nữa.
Sanh Ca cố gắng chịu đựng cổ tay đau đớn bị anh nắm, cắn răng, dùng sức, mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay anh.
Rồi sau đó ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên định.
“Phong Ngự Niên, chúng ta ly hôn đi.”