Hai người quen nhau lâu như vậy, mặc dù trước kia anh từng giả vờ tủi thân vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Sanh Ca nhìn thấy dáng vẻ thật sự khóc lóc của anh.
Đây là vì thật sự đau lòng sao?
Cô bất lực thở dài một hơi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Đã nói là đóng kịch thôi mà, chẳng lẽ anh động lòng rồi sao?”
Phong Ngự Niên không nói gì, cụp mắt, trong đôi mắt đen có sự yếu ớt dễ vỡ.
Phải, anh động lòng rồi, rơi vào rồi, chìm sâu rồi.
Cuối cùng lại bị hiện thực làm tổn thương đến thương tích đầy mình, lòng đau như cắt.
Sanh Ca không có gì để nói, chỉ có tỉnh táo từ đầu đến cuối mới không mất đi năng lực phán đoán.
Diễn kịch chỉ là diễn kịch, là giả thì mãi mãi cũng không thể thành thật, cô vẫn luôn phân biệt rất rõ.
Hơn nữa, muốn cô dỗ dành anh sao?
Không thể nào.
Với lại cô cũng không nói ra nổi mấy lời an ủi người khác.
Cô quay đầu muốn đi, trở về giọng điệu lạnh lùng, bỏ lại một câu: “Mau quét dọn đi, tôi đi ngủ đây.”
Sau đó chân vừa mới bước một bước, cổ tay cô đã bị Phong Ngự Niên nắm chặt lại từ phía sau.
Trên mặt cô mang theo sự mệt mỏi: “Buông tay, tôi mệt rồi.” Muốn đi ngủ.
Phong Ngự Niên không nhúc nhích, vành mắt đỏ hồng nhìn về phía cô, trông vô cùng tủi thân.
“Sanh Ca… em có thể thỉnh thoảng thương anh một chút, nghĩ cho anh một chút được không… Dù miệng vết thương đã lâu rồi, nhưng vẫn sẽ đau mà.”
Giọng của anh hơi run, trong sự trầm thấp mang theo chút cầu xin, hầu kết khẽ lăn, bàn tay dùng sức nắm lấy cổ tay cô.
Sống lưng Sanh Ca cứng đờ, đứng đó không nhúc nhích.
Sẽ đau sao?
Đáp án là sẽ.
Nhưng lời nói này phát ra từ miệng Phong Ngự Niên, cô cứ cảm thấy thật kỳ lạ.
“Buồn cười, có ai không đau đến tan nát cõi lòng, thất vọng tích tụ quá nhiều nên mới lựa chọn buông tay chứ, tôi cũng từng chịu qua nỗi đau này. Nếu anh cảm thấy đau thì nên buông tay sớm một chút, những lời hôm nay tôi nói với Ninh Thừa Húc, cũng là muốn nói với anh đấy.”
Vừa dứt lời, cô dùng sức gạt tay Phong Ngự Niên ra, không quay đầu mà đi thẳng vào trong biệt thự.
Nhưng lần này cô không đóng cửa, Phong Ngự Niên nhìn bóng lưng của cô cho đến khi cô đi lên tầng ba, cuối cùng biến mất ở góc rẽ.
Cô nói đúng, trước kia cô cũng từng có một trái tim thật lòng để rồi bị anh làm tổn thương.
Bây giờ tất cả cũng chỉ là anh trải qua nỗi đau mà cô từng chịu mà thôi.
Đáng đời anh.
Phong Ngự Niên không trì hoãn nữa, đến sân sau cầm chổi, nghiêm túc quét sạch lá rụng trong sân.
Đêm mùa thu, gió lạnh thấu xương.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, gương mặt lạnh lẽo trắng bệch, dù đang cầm chổi làm một việc rất bình thường, nhưng cả người anh vẫn trông kiêu ngạo và nghiêm nghị.
Trong căn phòng ở tầng ba, Sanh Ca không có mở đèn.
Cô lặng lẽ đứng sau cửa sổ nhìn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Nhìn khoảng mấy phút, cô thản nhiên thu lại ánh mắt, trở về ngủ.
Phong Ngự Niên quét đến hai giờ sáng mới thu dọn sạch sẽ cả sân.
Bởi vì chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lại bị gió lạnh thổi mấy tiếng, quả nhiên ngày hôm sau anh đã bị cảm.
Sanh Ca vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng ho khan ở dưới lầu truyền đến.
Sau khi sửa soạn và trang điểm xong, cô xuống lầu, vừa nhìn đã thấy bóng dáng cao to đang bận rộn ra vào phòng bếp, và cả buổi sáng nóng hôi hổi đang đặt trên bàn ăn.
Bởi vì biết đây là lúc Sanh Ca thức dậy, mỗi lần Phong Ngự Niên ho đều dùng nắm tay chặn lại đôi môi mỏng, nhỏ giọng ho.
Sanh Ca đứng ở cầu thang nhìn một lúc, thấy hết những hành động nhỏ của anh, đôi môi đỏ khẽ mím lại, không nói gì, thản niên đi xuống cầu thang.
Phong Ngự Niên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Sanh Ca chỉ mặc một cái áo dài tay màu đen bằng nhung phối với váy màu trắng tuyết, đôi vai nhỏ trông rất nhỏ nhắn.
Anh vội vàng lấy áo khoác treo trên móc treo ở cửa ra vào, giúp cô mặc vào.
“Thời tiết chuyển lạnh rồi, cho dù đang ở trong nhà cũng phải chú ý giữ ấm, thân hình em rất đẹp, có mặc nhiều thêm một món cũng vẫn đẹp như vậy.”
Sanh Ca không từ chối, ngẩng mặt lên quan sát anh.
Anh đang nghiêm túc mặc áo cho cô, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh lại khó có thể che giấu vẻ đau ốm, gương mặt tuấn tú có hơi trắng, đôi môi mỏng cũng không có huyết sắc.
“Nếu bệnh thì nghỉ ngơi một ngày đi, không cần ráng đến Phong Thị.”
Bàn tay đang giúp cô chỉnh cổ áo của Phong Ngự Niên hơi dừng lại, ngẩn ra một giây mới đáp: “Được.”
Mặc áo khoác xong, anh giúp cô kéo ghế ra, Sanh Ca đi thẳng đến ngồi vào chỗ, im lặng ăn bữa sáng.
Vừa mới ăn một nửa, bên ngoài biệt thự vô cùng ồn ào, là tiếng cười vui vẻ của mấy vệ sĩ.
Vết dao đâm trên người Lộc Thập Nhất và Lộc Thập Nhị cũng đã gần như khỏi rồi, hôm nay vừa xuất viện. Còn Lộc Thập Cửu mới đến thì ngoại trừ trên mặt còn có chút vết bầm thì sức khoẻ cũng ổn rồi.
Sanh Ca để bọn họ vào, ba người đứng ở chỗ trống trong phòng khách.
Bọn họ cao gần bằng nhau, thân hình vạm vỡ, chân dài eo hẹp, ngoại trừ Lộc Thập Cửu có làn da hơi đen một chút, nhìn tổng thể thì khá là đẹp mắt.
Sanh Ca vừa ăn cháo vừa hài lòng cười: “Tốt lắm, người đã đến đủ rồi, sau này sẽ rất náo nhiệt.”
Phong Ngự Niên im lặng đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng đánh giá mấy vệ sĩ vừa đến, cuối cùng dừng lại trên mặt Lộc Thập Cửu.
Anh nhíu mày: “Anh là?”
Lộc Thập Cửu cúi đầu, bình tĩnh trả lời: “Anh Phong, tôi là vệ sĩ cô Sanh Ca mới thu nhận, tên Lộc Thập Cửu.”
Phong Ngự Niên vẫn còn chút ấn tượng với việc đã xảy ra trên cầu Hạc Loan hôm đó, cứ cảm thấy mặt mũi anh ta rất quen, nên cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.
Sanh Ca ăn xong, tao nhã lấy khăn giấy lau miệng, giọng điệu bình tĩnh nói về sắp xếp của ngày hôm nay: “Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Cửu theo tôi đến công ty, ba người còn lại ở lại trông biệt thự.”
Mấy người đồng thanh nói: “Vâng, thưa cô chủ.”
Sanh Ca đi đến Phong Thị rồi, mặc dù Phong Ngự Niên có được một ngày nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không rảnh rỗi.
Không đến công ty không có nghĩa là không cần làm việc nhà.
Anh uống hai viên thuốc cảm, sau đó bận rộn đến buổi chiều, đột nhiên nghe thấy hai tiếng chim vang dội mang theo ám hiệu đặc biệt.
Lại là Tự Niên.
Anh đi xuống đến phòng khách, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Tự Niên lại nghênh ngang đi từ sân vào, theo sau còn có Thập Niên vừa từ thành phố S đến.
Phong Ngự Niên bất lực nhìn Tự Niên.
Sao biệt thự bên biển này giống như nhà của anh ta vậy, ra vào thật tự do.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Lộc nhanh như vậy đã thân thiết với anh ta đến mức độ này rồi sao?
Anh đang nghĩ, Tự Niên đã cười hi hi đi về phía anh, nhìn thấy rõ gương mặt yếu ớt lại bỗng chốc trở nên nghiêm túc: “Boss, mấy ngày không gặp, sao anh lại bị bệnh rồi, sức khoẻ thật yếu đấy.”
Đôi mắt đen của Phong Ngự Niên trầm xuống, mài răng hàm sau: “Ông đây rất khoẻ.”
Anh ta ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng khẽ tát hai cái vào miệng mình, cười xòa nói: “Tôi đưa Thập Niên đến, boss anh nói chuyện với cậu ta đi, mấy vệ sĩ nhà họ Lộc cứ để tôi giải quyết, đảm bảo sẽ không để bọn họ nghe lén hai người nói chuyện.”. Truyện Ngôn Tình
Phong Ngự Niên nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh cáo.
Tự Niên hiểu ý, lập tức giơ tay phải lên: “Tôi đảm bảo sẽ không đánh nhau, sẽ nói chuyện đàng hoàng.”
Lúc này Phong Ngự Niên mới thu lại ánh mắt, dẫn Thập Niên lên phòng trên tầng hai, đóng cửa sổ lại, ngồi trên sofa đơn bên cạnh giường, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng và nghiêm nghị.
Thập Niên đứng ngay thẳng trước mặt anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng như vậy, vội hỏi: “Boss, có nhiệm vụ gì quan trọng cần tôi đi làm sao?”
Anh khẽ sờ đồng hồ đeo tay, lời nói đến bên miệng lại bị anh kìm lại, đôi mắt đen thẫm, vẻ mặt hơi lúng túng.
Thập Niên bất giác cũng trở nên cẩn thận theo anh.
Nhưng lại nghe thấy Phong Ngự Niên hỏi: “Trước đây… cậu theo đuổi vợ của cậu thế nào?”
“Hả?”
Tròng mắt Thập Niên ngẩn ra.
Đây là… vấn đề quái quỷ gì vậy?