Ninh Thừa Húc thực sự bị kích thích đến sắp nổ tung.
Anh ta kìm nén sự nóng nảy trong lòng, nhẹ nhàng nói.
“Em gái Sanh, những thứ này tôi cũng có thể làm được. Tôi đẹp trai hơn anh ta, không phải lại càng khiến em thích hơn sao?”
Sanh Ca nâng cằm Phong Ngự Niên lần nữa quan sát ngũ quan của anh.
“Anh đẹp trai, nhưng anh ấy tuấn tú, không hề giống.”
Ngũ quan Ninh Thừa Húc mềm mại, đẹp đẽ, đôi mắt phượng xanh thẳm sắc sảo, vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả mỹ nhân.
Đôi mắt Phong Ngự Niên đen sâu, ngũ quan tuấn lãng phi phàm.
Lúc không cười mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn.
Lúc híp mắt lại giả vờ ngây thơ, có cảm giác như sói đội lốt cừu, rất thiếu đòn.
Khuôn mặt anh càng đẹp trai hơn.
Lúc này, đôi môi mỏng khẽ cắn áo sơ mi, hai tay bị buộc lại, dục vọng bị kìm nén đến cực hạn.
Điều này khiến người ta cảm thấy muốn bắt nạt anh.
Lời nói của Sanh Ca rơi vào trong tai của Phong Ngự Niên, dịu dàng mềm mại, rất êm tai.
Anh ngoan ngoãn giơ cao tay trong miệng ngậm áo sơ mi, không cử động, dưới sự khiêu khích của Sanh Ca khuôn mặt anh hơi đỏ.
“Thật ngoan.”
Sanh Ca rất hài lòng với biểu hiện của anh, bưng rượu đỏ trên bàn đưa đến bên môi anh: “Đây là phần thưởng.”
Phong Ngự Niên buông lỏng hàm răng, áo sơ mi của anh bị tuột xuống.
Dưới sự giúp đỡ của Sanh Ca, anh uống cạn ly rượu vang đỏ.
Chất cồn ngọt ngào thấm vào cổ họng, ngọt ngào đến say lòng người, quả thực đây là ly rượu ngon nhất thế giới.
Anh hoàn toàn đắm chìm trong hương rượu thơm ngào ngạt này.
Không thể thoát khỏi
Sanh Ca nhìn thấy rượu vang đỏ sậm chảy ra từ khóe miệng, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi.
Rượu đỏ dính trên ngón tay anh, cô rũ mắt xuống, đặt ngón tay đến bên môi Phong Ngự Niên: “Của anh, liếm sạch đi.”
Hai má Phong Ngự Niên hơi đỏ lên, nhẹ nhàng thè đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm rượu trên ngón tay, cả người tê dại.
Dáng vẻ thoải mái của anh khiến Sanh Ca cảm thấy rất dễ chịu.
Ba năm chung sống, anh luôn cao cao tại thượng, trịch thượng, lúc nào cũng châm chọc khiêu khích.
Lúc cô nhìn thấy anh, anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kiêu ngạo lại xa lánh, như thể cô nợ anh tám mươi triệu vậy.
Nhưng lần này.
Người đàn ông này ngồi trên người cô, rất cẩn thận, làm mọi cách để lấy lòng cô, giống như một con chó lớn say sưa đợi chủ nhân yêu thương vỗ về.
Cảnh tượng như vậy trước đây cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Sanh Ca rất hài lòng, cười sáng lạn.
Nụ cười này hiện lên trong mắt Phong Ngự Niên, đầu lưỡi của anh càng ra sức lấy lòng cô.
Khiến Sanh Ca cười khúc khích.
Viền mắt Ninh Thừa Húc đỏ hoe, oán hận nhìn chằm chằm Phong Ngự Niên.
Có một loại kích động, anh ta hy vọng người ngồi trên người Sanh Ca là mình, cũng hy vọng mình là người khiến cô cười vui vẻ như vậy.
Anh rất không can tâm: “Em gái Sanh, em dám nói em chưa bao giờ rung động vì anh không? Tình yêu trong những năm đó chỉ một mình anh tình nguyện thôi sao?”
Sanh Ca thu ngón tay lại, vén áo Phong Ngự Niên lên, lần nữa đưa đến bên môi anh.
Phong Ngự Niên thức thời cắn chặt áo, Sanh Ca vẫn tiếp tục vuốt ve anh.
Cô vừa trêu chọc anh vừa trả lời Phong Ngự Niên.
“Ninh Thừa Húc, nói thật với anh, tôi đã từng thích anh, nhưng lúc tôi cần anh nhất, anh lại lùi bước, cho nên bắt đầu từ khoảnh khắc đó, chúng ta đã định cả đời này không thể rồi, còn bây giờ phần tình cảm đó đã hoàn toàn chấm dứt rồi.”
Vẻ mặt Ninh Thừa Húc cô đơn, thật lâu không nói được lời nào.
Sanh Ca nói: “Anh cũng thấy đấy, hiện tại tôi đang rất tốt. Nếu anh thực sự cảm thấy nợ tôi thì nên tránh xa tôi ra và đừng bao giờ làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa.”
Ninh Thừa Húc tổn thương, anh ta ngây người nhìn cô.
Hy vọng cô có thể quay đầu lại, nhìn mình một chút, lộ ra một chút vẻ không nỡ.
Nhưng tiếc là không có.
Sanh Ca nở nụ cười mãn nguyện trêu chọc Phong Ngự Niên.
Phong Ngự Niên bị cô trêu chọc có chút đứng ngồi không yên, hô hấp bắt đầu gấp gáp, tầm suất ngâm nga ngày càng nhiều.
Sanh Ca thấy anh đã chịu đựng rất vất vả, nhẹ giọng hỏi: “Muốn không?”
Hàm răng cắn chặt áo sơ mi khẽ run rẩy, khẽ cau mày rồi bất giác kêu lên một tiếng: “Ừm...”
Sanh Ca cực kỳ kiên nhẫn mà cười đắc ý: “Được rồi, ở đây không tiện, quay về sẽ thỏa mãn em.”
Cô vỗ nhẹ vào lưng Phong Ngự Niên, ra hiệu cho anh đứng dậy, sau đó giúp anh nới lỏng thắt lưng trói chặt ở hai tay, đưa lại cho anh.
“Tự mình trói lại, mặc quần áo đi.”
Cổ tay Phong Ngự Niên bị thắt lưng siết chặt đỏ lên.
Nhưng vết đỏ của anh giống như chiến lợi phẩm, không ngừng đung đưa trước mặt Ninh Thừa Húc.
Mắt anh ta đau nhói, tim càng đau hơn.
Sau khi mặc quần áo, bàn tay nhỏ bé của Sanh Cac chủ động nắm lấy bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của anh, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nói: “Đi, về nhà thôi.”
Từ đầu đến cuối, Sanh Ca không thèm nhìn Ninh Thừa Vũ đang ngồi trên sô pha một cái nào cả.
Cả hai nắm tay nhau rời khỏi quán Quán bar Sắc Giới.
Cùng ngồi lên xe trở về biệt thự bên biển, Sanh Ca mới lạnh lùng rút tay về.
Diễn một vở kịch cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt cũng trở lại lạnh lùng như trước, hơi thở ngưng trọng.
Sự thay đổi đột ngột khiến Phong Ngự Niên cảm thấy có chút bất an.
Trong căn phòng riêng của thế giới màu sắc vừa rồi, anh nghe thấy những lời đẹp đẽ nhất từ miệng của Sheng Ge.
Trong phòng bao ở Sắc Giới, anh nghe thấy những lời đẹp đẽ nhất từ chính miệng của cô ấy.
Cô nói, giữa anh và Ninh Thừa Húc, cô sẽ chọn anh.
Cô nói rằng Ninh Thừa Húc đẹp trai, còn anh thì anh tuấn, cô thích khuôn mặt của anh hơn.
Đôi tai của Phong Ngự Niên đỏ bừng, anh ngập ngừng vươn tay ra, muốn hỏi rõ ràng trong hai câu đó, có chút thật lòng nào không.
“Sanh Ca…”
Còn chưa chạm vào ống tay áo, Sanh Ca đã chau mày chán ghét theo bản năng cách xa một đoạn.
Gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Ít nhất thì cô cũng có đủ kiên nhẫn để giải thích cho Ninh Thừa Húc, nhưng với anh cô cũng lười nói thêm một câu.
Sự lạnh lùng của cô chẳng khác nào từng thời từng khắc nhắc nhở anh, vừa rồi chỉ là diễn kịch, tất cả đều là giả, đừng tự lừa mình dối người nữa.
Chỉ là cô gặp rắc rối với Ninh Thừa Húc, cô chỉ muốn kích thích anh ta mà thôi.
Mà anh không là gì với cô cả.
Anh là một công cụ có thể vứt bỏ khi hết giá trị lợi dụng.
Phong Ngự Niên cố nén nỗi đau trong lòng không nói một lời theo cô xuống xe.
Khi đến gần cửa biệt thự, Sanh Ca dừng lại mặt không biểu cảm quay đầu nhìn anh.
“Đừng tưởng rằng hôm nay đi gặp Ninh Thừa Húc xong thì việc nhà sẽ được miễn, quét dọn sạch sẽ vườn tược đi, sau đó đi ngủ.”
Nói xong, cô lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi vào biệt thự.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Cánh cửa này giống như khoảng cách giữa hai người, không thể vượt qua.
Anh đột nhiên nhớ tới lời Ninh Thừa Húc nói hôm nay: “Đối với cô mà nói anh chỉ là thú cưng mà thôi. Nếu anh nghe lời thì sẽ được thưởng, nếu không nghe lời sẽ bị trừng phạt. Cô ấy đã sớm không còn yêu anh nữa rồi.”
Trái tim Phong Ngự Niên đau đến nghẹt thở.
Cảm giác tỉnh mộng.
Đau thấu tim gan.
Chút hy vọng được thắp sáng lại bị dập tắt không chút thương tiếc, sự đau đớn và thất vọng còn nặng nề hơn khi không có hy vọng, nó đè ép anh gần như không thể thở nổi.
Anh siết chặt trái tim mình, dựa vào tường, cố gắng làm dịu cơn đau dữ dội trong lòng.
Trước mắt anh không ngừng hiện lên vẻ mặt vô cùng dịu dàng của Sanh Ca trong quán bar Sắc Giới.
Biết đó chỉ là diễn kịch, nhưng anh không thể không chìm đắm vào. Anh đã thua mất rồi…
“Sao còn đứng đờ ra đấy?”
Một giọng nói chất vấn lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng anh.
Sanh Ca mở cửa đang đứng bên cạnh nhìn anh.
Phong Ngự Niên hít cánh mũi chua xót, quay người cúi đầu nhìn cô, giọng nói rầu rĩ: “Lập tức đi quét dọn ngay.”
Sanh Ca nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của anh không ổn lắm, tiến lại gần và nâng anh.
Ngọn đèn trước cửa biệt thự hoàn toàn để lộ khuôn mặt cô trước mặt anh.
Hốc mắt đỏ ửng, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, đọng lại hơi sương, đáy mắt lộ ra sự khổ sở không kịp che giấu.
Sanh Ca khẽ bật cười.
Anh đã khóc sao?