Lộc Hoa cúi đầu xuống, trầm tư suy nghĩ.
Nghĩ một lúc rồi anh lắc đầu.
"Không có, em cũng biết đó, ba đã cao tuổi rồi, lúc sinh em ra tuổi của ông ấy đã khá lớn, nghe nói vài năm nay Tống Liên có đi khắp nơi xin các loại thuốc gia truyền dân gian để uống, nhưng riêng việc mang thai thì anh chưa từng nghe nói qua."
Tống Liên là mẹ kế của cô, lớn hơn cô ba tuổi cho nên chị ta không ưa gì Lộc Sanh Ca, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ thì thường là nói với nhau chưa được ba câu đã cãi nhau ỏm tỏi.
Sanh Ca suy nghĩ một lúc.
Cô có cảm giác chuyện nhiều năm trước cô bị mất trí nhớ lưu lạc tới thành phố Phương có liên quan gì đó tới hình ảnh cô gái luôn xuất hiện trong đầu mình.
Nhưng cô lại không có cách nào nhớ ra được.
Chuyện này, sau này cần phải từ từ điều tra.
Hiện tại chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên mà thôi.
"Anh ba, anh xử lý đám người tối qua như thế nào vậy?"
Lộc Hoa lập tức rơi vào trầm tư.
Tối qua lúc anh chạy tới nơi thì đám người trên cầu đã gần đánh nhau xong, Phong Ngự Niên cũng đưa người tới trước rồi.
Anh thu dọn tàn dư một chút, đồng thời giữ lại mấy tên còn sống sót, sau này sẽ từ từ thẩm vấn.
Nghĩ ngợi một lát cũng không để ý tới Phong Ngự Niên còn ở đó, anh bèn hỏi: "Bọn họ làm em gái tôi bị thương, cho nên tôi mới để cậu làm thế cho hả giận, giữ lại vài tên còn sống này, đợi cậu khỏe lại rồi có thể tự mình hỏi tội bọn họ, xem xem có thu được chút tin tức gì không."
"Được."
Sanh Ca đặt bát canh dinh dưỡng lên đầu giường, đột nhiên hình như cô nhớ ra người đã cứu mình tối qua là ai rồi.
"Vậy tối qua là anh ba nhảy xuống nước cứu em sao?"
Nhắc tới chuyện này Lộc Hoa lại thấy bực mình.
Lúc anh chạy tới thì Phong Ngự Niên đã nhảy xuống nước trước rồi.
Lúc Sanh Ca được bế lên bờ, anh ấy đã nhìn thấy bên hông chiếc quần váy của em gái mình bị xé rách, không biết thằng khốn kia có giở trò đồi bại gì với cô không nữa.
"Ừm, là anh." Anh không cả dám nhìn thẳng, giọng điệu cũng không mấy tự nhiên.
Sanh Ca khẽ nhăn đôi mày thanh tú lại, cô dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Lộc Hoa: "Thật sao? Nhưng sao em lại nhớ được là có người hôn em, còn hô hấp nhân tạo cho em nữa."
"Cái gì?"
Thằng khốn Phong Ngự Niên này, biết ngay anh ta sẽ thừa dịp làm bậy mà!
Đáng ra anh không nên mềm lòng, lúc đó anh nên đá quách Phong Ngự Niên xuống nước để anh chết cóng cho rồi!
"Lúc đó em không được tỉnh táo, chắc chắn là nhớ nhầm rồi!"
Sanh Ca ngước lên chăm chú nhìn anh: "Anh ba, anh đừng có lừa em!"
"Sao anh lại lừa em được, là thật mà." Anh ấy cũng tự tin nhìn thẳng vào mắt cô.
Sanh Ca hiểu anh ấy quá mà!
Nhưng mà cho dù lời anh ấy nói không phải sự thật, nếu anh ấy cứ nhất quyết không chịu thừa nhận thì cô cũng chẳng làm gì được.
Cho nên cô bèn đổi sang góc độ khác: "Phong Ngự Niên đâu? Tối qua anh ta đi đâu vậy?"
"Sao anh biết được anh ta đã đi đâu, cái tên trời đánh, lần này đều là vì anh ta mà Mộ Chỉ Ninh mới gây ra chuyện ầm ĩ như vậy, tốt nhất em nên tránh xa anh ta ra, bớt quan tâm lại, anh chỉ nhốt anh ta ở biệt thự bên biển, không cho anh ta ra ngoài mà thôi."
Sanh Ca cau mày, muốn nói gì đó nhưng Lộc Hoa đã nhanh chóng bưng bát canh lên chặn lại trước miệng cô: "Nào nhóc, uống nhiều một chút, canh bày là đích thân bà Trương hầm đó, rất tốt trong việc hồi phục vết thương của em."
Trong tầng hầm tại biệt thự bên biển.
Tiếng ho khù khụ nghe xót cả ruột vang lên, trong này rất vang, hồi lâu vẫn chưa dứt tiếng, khiến người khác nghe được mà rợn người.
Phong Ngự Niên nằm co rúc trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt không giấu được vẻ mệt mỏi bệnh tật.
Bởi vì cơn ho dữ dội mà sắc mặt anh trắng bệch đến đáng sợ, trông dáng vẻ vô cùng trầy trật nhếch nhác.
Mồ hôi tuôn ra như suối, thế nhưng cả người lại nóng bỏng.
Ý thức cũng càng ngày càng trở nên mờ nhạt.
Nhưng Lộc Thập Nhất, người có quan hệ thân thiết nhất với anh hiện giờ vẫn đang dưỡng thương trong viện.
Lộc Hoa sai Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất nhốt anh dưới tầng hầm, không cho uống nước, không cho ăn cơm, thậm chí ngay cả một ngọn đèn thắp sáng phòng cho anh cũng không có.
Một mình anh chịu đựng dưới tầng hầm này đã mười mấy tiếng đồng hồ rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ e anh sẽ bị giày vò đến chết mất.
Còn chưa điều tra ra người hại Sanh Ca, Lâm Hoài Sơ và Mộ Chỉ Ninh còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh không thể chết được.
Anh cố nén một hơi thở, đặt tay lên miệng mình.
Bởi vì không chắc Tự Niên có ở đây không, anh một lần rồi lại một lần huýt lên tiếng chim hót.
Lộc Thập Ngũ, Lộc Thập Thất nghe thấy tiếng động phát ra từ tầng hầm bèn mở cửa ra.
"Anh Phong, anh đừng có giày vò mình nữa, cậu ba nói rồi, đợi cô chủ xuất viện sẽ thả anh ra."
Dứt lời, hai người bọn họ cũng không lưu lại thêm nữa.
Cánh cửa tầng hầm lại một lần nữa đóng sập lại, rồi bị khóa.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào lạnh buốt, Phong Ngự Niên lại ho một trận khủng khiếp.
Anh ho dữ dội đến mức cả người cuộn tròn lại, lưng không ngừng run lên.
Nếu không phải tối qua anh xả thân xuống nước cứu người thì giờ cũng không đến nỗi bị cảm lạnh nghiêm trọng thế này, Tự Niên vì lo cho anh mà âm thầm theo dõi xung quanh biệt thự bên biển.
Lúc này nghe thấy tín hiệu yếu ớt của Phong Ngự Niên, Tự Niên vừa giận vừa lo.
"Mẹ kiếp, đúng là không phải con người!"
Anh ta cùng Thất Niên và vài tên đàn em nữa xông vào tầng hầm của căn biệt thự.
Lộc Thập Ngũ và Thập Thất đều ra sức ngăn cản.
Nhưng hai người bọn họ làm sao đánh lại được một đám đang bừng bừng lửa giận này, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị đánh cho ngất xỉu.
Tự Niên mở cửa tầng hầm ra, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Phong Ngự Niên nằm trên mặt đất, cơn giận trong lòng anh ta như lập tức bùng lên dữ dội.
"Đệch! Anh ta đối xử với ân nhân của mình như thế này sao? Ông đây muốn giết người!"
Thất Niên cũng rất tức giận: "Không giết chết hai thằng bảo vệ kia thì con mẹ nó em không phải là người!"
Tự Niên đang định nói lại thì bàn tay nóng ran của Phong Ngự Niên đã nắm chặt lấy cánh tay anh ta.
Bởi vì ho quá nhiều và lâu nên giờ cổ họng của Phong Ngự Niên đã không thể phát ra tiếng được, anh cũng chẳng còn sức để nói nữa.
Nhưng Tự Niên vẫn hiểu được ý anh muốn nói là gì.
Chính là bọn họ không được giết người.
Tự Niên đấu tranh trong lòng một lúc, cuối cùng đành thở dài, dù sao thì anh ta cũng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của anh.
Cơ mà nếu không giải tỏa một chút thì e là anh em họ sẽ chết ngộp vì tức mất, thế là Tự Niên ra ký hiệu bằng tay cho Thất Niên đem Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất nhốt xuống tầng hầm.
Sau đó cõng Phong Ngự Niên lên tầng hai, dán miếng hạ sốt cho anh.
Vừa đo nhiệt độ, sốt tới gần ba mươi chín độ, thế này thì một miếng dán hạ sốt không thể giải quyết được rồi.
Tự Niên sai người đi mua thuốc hạ sốt rồi lại tự mình đổi miếng dán hạ sốt khác cho anh.
Anh vẫn sốt cao như vậy tới tận đêm khuya mới từ từ tỉnh lại.
Tự Niên kẹp nhiệt độ lần nữa cho anh, lần này đã không còn sốt cao nữa.
Tốt rồi, không tổn hại tới tính mạng.
Anh ta thở phào một hơi, ngồi xuống đầu giường, nét mặt khá buồn bực.
"Boss, anh xem lần này anh liều mạng cứu người đổi lại được kết cục gì đây! Bị Lộc Hoa nhốt lại, không cho anh tới bệnh viện thăm chị Sanh Ca, có khi anh ta còn chẳng cho chị ấy biết anh là người đã cứu chị ấy, đúng là quá đáng!"
Phong Ngự Niên khép hờ hai mắt, mi mắt khẽ run.
Đôi mắt đen láy từng hăng hái xông pha của anh vì trận sốt cao này mà mất đi sự tinh ranh, gương mặt tuấn tú trở nên xanh xao yếu ớt.
Lộc Hoa vẫn luôn ghét anh, luôn cực kỳ không vừa mắt anh, anh ta làm ra loại chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu.
Huống hồ anh còn biết Lộc Hoa là anh vợ cũ mình, cho nên trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy có chút hổ thẹn.
Về phần Sanh Ca ở bệnh viện, nhất định Lộc Hoa sẽ chăm sóc tốt cho cô, anh cũng không cần lo lắng quá.
Tự Niên thấy anh không nói gì, cơ thể vì bệnh mà tiêu điều yếu ớt, trong lòng anh ta không khỏi xót xa.
"Boss, không phải em đã nói với anh rồi sao, rõ ràng anh biết thừa cơ thể mình bây giờ không được như hồi trước, không thể chịu lạnh được, nước ở đó lạnh biết bao, anh lại còn nhảy xuống cứu người ta, anh đợi Lộc Hoa tới cứu chị ấy không được sao!"
Có phải não anh hỏng rồi không?
Nhưng cuối cùng Tự Niên cũng không nói ra câu đó.
Nói ra khéo sau này Phong Ngự Niên khỏi rồi sẽ cho anh ta ăn đòn no mất.