Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 152: 152: Cho Dù Có Chết Thì Tôi Cũng Muốn Tự Chọn




Anh ta vừa dứt lời, bốn mươi người đàn ông ở hai bên vọt đến.

Sanh Ca nghiêm túc cầm lấy tay của Lộc Thập Nhất, Thập Nhị, khẽ nói: “Tôi đã báo cho anh ba rồi, hai người không được lấy mạng ra đùa, tôi muốn hai người đều sống!”

Vừa rồi, cô tranh thủ nhắn tin cho anh cô khi đang nói chuyện với đám sát thủ. Bọn họ chỉ cần cố chịu đựng mười phút, người của anh ba sẽ chạy đến.

Vừa nghe vậy, Lộc Thập Nhất, Thập Nhị càng quyết định liều mạng để bảo vệ cô, bọn họ đấm mạnh vào đám sát thủ lao đến.

Bởi vì Sanh Ca mặc sườn xám, ôm sát mông nên cô đi lại hơi khó khăn.

Cô lập tức xé từ phần xẻ tà lên trên, cũng xé bỏ một phần vải rồi dùng tốc độ nhanh nhất cầm mái.

Khi cô làm chuyện này, có tên sát thủ xông lên bắt lấy cô.

Cô nhanh chóng nghiêng người tránh thoát. Thập Nhị giơ chân đạp vào phần giữa hai chân của gã, người nọ đau đến tái mặt. Không đợi gã kịp phản ứng, Sanh Ca dùng tay làm gã ngất đi.

Bốn mươi đánh ba, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Bên trong nhà gỗ.

Cũng đang trải qua một trận chém giết máu phun ra như mưa.

Tuy Tự Niên và Thất Niên rất mạnh nhưng người Lâm Hoài Sơ mang đến cũng không yếu, trận chiến này kéo dài năm phút đồng hồ.

Phong Ngự Niên nghĩ đến lời Lâm Hoài Sơ nói, trái tim anh vô thức co thắt lại.

Anh không thể chờ đợi thêm nữa, nếu anh ở đây bao lâu nào thì Sanh Ca càng gặp nguy hiểm bấy nhiêu.

“Tự Niên đi theo tôi tìm Sanh Ca, những người còn lại che chở, rút lui!”

Trên cầu Hạc Loan, máu tươi văng đầy trời.

Lộc Thập Nhất, Lộc Thập Nhị giật lấy dao bầu của đối phương, giết đỏ cả mắt.

Nhưng người quá nhiều, giết xong một đám này thì đám kia lại xông đến, vẻn vẹn mấy phút, thể lực của bọn họ đã cạn kiệt, trên lưng, trên đùi đều trúng dao nhưng vẫn còn cắn răng chống đỡ.

Vốn dĩ Sanh Ca bị thương nên thể lực cạn rất nhanh, cô chỉ mất tập trung một chút mà cánh tay đã bị chém một nhát.

Cánh tay nhỏ trắng nõn bị dính một vết máu thật dài, đau đến nỗi cả cánh tay vô thức run rẩy.

Cô che vết thương đang rướm máu, cắn chặt môi dưới nhịn đau, quan sát tình hình xung quanh.

Hai người Lộc Thập Nhất, Thập Nhị đều nhuộm đỏ, bị chém không ít nhát dao nhưng vẫn cố gắng chống chọi.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, anh ba của cô chưa kịp chạy đến thì ba người bọn họ đã lên chầu ông bà ông vải ở nơi này.

Cô nhìn máu tươi bay ngang, cơn giận sục sôi trong lòng.

Hôm nay đau đớn bao nhiêu, sau này cô muốn trả lại gấp nghìn lần vạn lần.

Cô đạp lên cột đá ở bên cầu, gió thổi bay mái tóc trên trán của cô.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dính máu tươi này, khi cười lên thì vẫn đẹp đến động lòng người.

Cô nhìn mọi thứ bằng con mắt trong trẻo lạnh lùng. Cho dù bị thương, thì sự uy nghiêm và cao quý như khắc sâu tận xương, khí thế không giảm chút nào.

“Bọn họ muốn giết tôi, tôi không thể trốn được. Nhưng cho dù có chết thì tôi cũng phải tự chọn cách chết!”

Hét xong câu này, cô nhảy từ cầu Hạc Loan cao mười mét xuống sông.

“Cô chủ! Đừng mà!”

Trước khi rơi xuống nước, cô nghe được tiếng gào trong tuyệt vọng của Lộc Thập Nhất.

Đêm tối đen kịt, tầm mắt bị che khuất khi ở dưới nước, đèn đường mờ nhạt trên cầu trở thành tia sáng duy nhất của cô.

Khi ánh sáng dần biến mất, cô cảm thấy đau đầu dữ dội, hình ảnh không rõ liên tục hiện lên trước mắt.

Còn có một giọng nói trong trẻo non nót vang lên: “Chị mua hoa đi ạ! Chị đẹp như hoa ấy!”

“Chị, vì sao chị có cha còn em thì không, chị nhường cha cho em được không…”

“Hu hu chị, em rất thích chị, nhưng giữa chị và cha thì em chỉ có thể chọn một.”

“Chị, chị…”

Là ai?

Rốt cuộc con bé là ai?

Sanh Ca đau đầu đến chết đi sống lại, gương mặt non nớt kia vẫn nhìn chằm chằm cô, nó cười, vẫn cười, vẫn đang cười…

Ngoài tiếng cười ra thì cô không thể nghe được gì cả.

Ngoài gương mặt mơ hồ của cô bé, cô không hề nhìn thấy gì.

Cô quên giãy giụa, thân thể dần chìm xuống đáy sông bởi vì trọng lực.

Cô sắp chết phải không…

Ý thức của cô càng lúc càng tan rã.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cô cảm thấy có ai đó ôm chặt mình, thổi khí vào miệng cô, cố gắng kéo cô về từ cõi chết.

Đợi đến khi Sanh Ca tỉnh lại, đập vào mắt cô là trần nhà trắng noãn.

“Nhóc con, khá hơn chút nào chưa?”

Bên tai là giọng trầm quen thuộc của anh ba.

Sanh Ca nghiêng đầu qua chỗ khác, khuôn mặt đẹp trai của Lộc Hoa hiện lên rõ ràng trước mặt cô.

Cô khàn giọng kêu: “Anh ba…”

“Đừng nói gì, em vừa hạ sốt, đừng làm tổn hại đến dây thanh quản!”

Lộc Hoa đau lòng xoa đầu cô, viền mắt ửng đo, tuy rất bực mình nhưng chỉ dám răn dạy cô một cách nhỏ nhẹ.

“Anh nói em cũng thật là, sắp đến mùa đông, nước sông lạnh đến tận xương, em còn bị thương, lỡ như vết thương bị nhiễm trùng thì biết làm sao bây giờ? Em không muốn sống nữa phải không?”

Sanh Ca cong khóe miệng trắng bệch của mình, ý bảo anh ta bớt nóng, lại hỏi: “Mấy người Lộc Thập Nhất sao rồi anh?”

Thấy cô vừa tỉnh thì đã vội vàng quan tâm đến người khác, Lộc Hoa khá khó chịu, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời cô.

“Hai người bọn họ không sao, tuy bị thương ngoài da rất nhiều nhưng cũng không bị thương nặng, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi.”

Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, khi cô vừa định hỏi tiếp thì bị Lộc Hoa cản lại.

“Em vừa tỉnh, sao lại có nhiều vấn đề như vậy, ngủ tiếp không được sao?”

Sắc mặt của Sanh Ca tái nhợt, cô không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.

Dưới ánh nhìn của cô, Lộc Hoa thua trận: “Được rồi nhóc con, em thắng. Anh biết em muốn hỏi gì, em vừa uống canh, anh vừa kể lại chi tiết cho em được không?”

Sanh Ca nở nụ cười hài lòng.

Anh ta thở dài, điều chỉ độ cao của gối giúp cô, để cô có thể tựa vào đầu giường uống canh.

“Khi vừa nhận được tin tức của em, anh lập tức dẫn người chạy đến. Còn chưa kịp lại gần thì đã nghe được câu nói khi đứng ở đầu cầu của em, làm anh sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lần sau đừng làm vậy biết chưa!”

Sanh Ca cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Lộc Hoa nói tiếp: “Anh điều tra thân phận của những tên sát thủ kia, không có bất cứ tin tức nào, bọn họ đều được nuôi dưỡng bởi tổ chức đen, không thể tra được. Thế nhưng tốn một số lượng lớn người như vậy, hơn nữa một mực làm hại em, có lẽ là người của nhà họ Lộc.”

Trước đó anh ta có lén lút điều tra với cha, thế nhưng không có bất cứ manh mối nào, anh cả còn vận dụng thế lực ngầm để điều tra nhưng cũng không tìm được dấu vết nào.

Sanh Ca uống hai hớp canh, yếu ớt nói: “Người của nhà họ Lộc muốn em chết không chỉ có một, cho nên kế hoạch của bọn họ đều đã bàn bạc xong xuôi mới làm được chỉn chu như vậy.”

Lộc Hoa nhíu mày thật chặt: “Nhưng vì sao bọn họ chỉ nhắm vào em?”

Sanh Ca suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Em cũng không biết, nhưng có lẽ có quan hệ với quyền thừa kế Lộc Thị.”

Bởi vì cô là đứa con gái nhỏ nhất của cả nhà, Lộc Thiệu Nguyên đã tìm luật sư viết di chúc, hết thảy gia sản của nhà họ Lộc đều do cô thừa kế, đó là một khối tài sản to lớn làm bất cứ kẻ nào cũng có ý định cướp đi.

Lộc Hoa thấy có lý: “Nếu đúng là vậy, thế thì mấy ông già của nhà họ Lộc không khỏi liên quan, bắt được nhược điểm của bọn họ chỉ là vấn đề sớm muộn.”

Những thứ này đều là phỏng đoán của Sanh Ca. Cô nhớ lại trước khi hôn mê, trong đầu của cô hiện lên khuôn mặt của bé gái.

Còn có những lời liên tục lặp đi lặp lại bên tai cô, dường như trước đây từng xảy ra?

Tuy cô mất trí nhớ, nhưng rõ ràng là sau này cô đã nhớ lại rồi.

Tại sao sẽ như vậy?

Sanh Ca cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Anh ba, ngoài em ra thì cha có người con gái nào nữa không?”