Luyến Nhân Tình

Chương 16: Có duyên không phận không thể thành toàn 2




Hắn tức giận nắm chặt lấy tay nhị phu nhân nói :" Nguyên nhi ! Nàng đau lòng vì nó sao ? nó chính là con trai của lão già hãm hại cả đời nàng, nàng còn đau lòng vì nó sao ?".

Nhị phu nhân lệ ướt lưng chòng nói :" phải ! đứa bé này không có tội cớ gì ta phải chán ghét nó, hơn nữa nó còn là máu mủ của ta, là đứa con ta đứt ruột sinh ra sao ta có thể không đau xót? ".

Mã Cầm Thư :" nhưng nàng đã hứa sẽ lấy ta sẽ ở bên ta rồi mà! chỉ vì nó mà nàng nguyện cả đời trong cái nơi rách nát này và còn vứt bỏ cả ta sao ?".

Nhị phu nhân :" Ta không quan tâm ....Cầm Thư ta xin lỗi... ta không thể giữ lời hứa với huynh...là ta không tốt nhưng....ta và huynh có duyên không phận vì thế không thể cưỡng cầu được đâu ! với cả ta là người đã có phu quân, có con rồi ....yêu ta chỉ khiến huynh thêm tổn thương thôi ! Cầm Thư ta ...".

Mã Cầm Thư tức giận voi cùng, hắn không thèm quan tâm đến lời nói của nhị phu nhân cứ vậy mà kéo bà đi. Để bà yên lặng hơn hắn dùng mê hương khiến bà ngủ thiếp.

Mã Cầm Thư nói nhỏ bên tai nhị phu nhân :" Nguyên nhi ! ta không thể mất nàng dù nàng bây giờ ra sao ta cũng sẽ chỉ yêu mình nàng ".

Chợt ngón tay của Mặc Khắc bắt đầu động đậy, đôi mắt dần dần mở ra, gương mặt tối xầm lại máu trên một bên trán chảy xuống, y đứng dần dậy tay nắm một miếng đá (mảnh vụn của bức tường bị nứt) dùng sức phi về phía Mã Cầm Thư.

Hắn như cảm nhận được miếng đá đến gần bất giác né quay một bên, tưởng chừng như mảnh đá vô dụng với hắn nhưng nó đã mạnh mẽ cứa một vết trên gò má hắn rỉ máu.

Mặc Khắc không nói gì gương mặt càng lúc càng tối , Mã Cầm Thư khinh bỉ nói:" Ngươi cũng khá đấy, nhưng chẳng là gì đối với ta cả !".

thấy y vẫn im bặt hắn nói tiếp :" ngươi vốn không phải đối thủ của... ".

Chữ " ta" còn chưa ra khỏi miệng thì bỗng chạm nhau với đôi mắt của Mặc Khắc, đôi mắt cậu phát ra ánh sáng màu đỏ, bên trong con ngươi là một dấu ấn như dấu ấn của quỷ khiến Mã Cầm Thư hết sức lo ngại.

Mã Cầm Thư :" ngươi! ..Ma Hoàn!?".

Vết thương trên đầu của Mặc Khắc bỗng chốc liền ngay tức khắc, máu cũng tự ngấm ngược lại vào da, cơ thể của y lành nặn chở lại như ban đầu .

Mặc Khắc tiến từng bước tới gần tên kia, môi mỏng như gươm mấp máy, giọng trầm thấp nói:" khá khen cho một kẻ người không ra người yêu không ra yêu như ngươi đấy ! nhờ người bổn tọa mới có thể thức tỉnh sức mạnh ...nhưng ....tên vô lại ngươi đã mạo phạm bổn tọa vì thế bổn tọa sẽ dạy dỗ ngươi!!!!!! ".

Nói xong Mặc Khắc tung một trưởng về phía Mã Cầm Thư, vừa phải chịu nguồn nội lực mạnh mẽ và khí tức gây áp đảo tấn công cùng lúc khiến hắn bị văng ra xa .

Đại ma đầu trong cơ thể Mã Cầm Thư nói :" Chạy mau lên !!! Ma Hoàn thật sự mà tức giận thì cái mạng chó ngươi cũng không giữ được!!! ".



Mặc Khắc hơi hất cằm lên cao đôi mắt màu đỏ lạnh lẽo nhìn xuống Mã Cầm Thư đang nằm ôm ngực dưới đất,mặt không biểu cảm chậm rãi nói:" ngươi! ...thật thú vị...nhưng cũng thật đáng ghét... ".

Mã Cầm Thư cảm thấy được trong cổ mình có một mùi vị tanh mặn đậm đặc hắn nuốt khan, hầu kết nhấp nhô, hơi thở khó kiếm soát.

 Đại ma đầu lại tiếp tục gầm lên :" tên vô dụng còn không mau chạy ngươi không cần cái mạng chó của mình nữa sao ?".

Mã Cầm Thư đáp :" ta ...cơ thể ta không cử động được.. hoàn toàn không còn sức lực ...".

" vô dụng quá vô dụng ....cái gì cũng đến tay ta ...!".

Ma đầu kia dứt lời khắp người của mã Cầm Thư bắt đầu được bao phủ bởi làn khói màu đen, Mặc Khắc nhận thấy bất thường liền tung thêm một chưởng nữa trúng vào làn khói nhưng nó cũng sớm tan hết và không thấy Mã Cầm Thư đâu nữa.

Dấu ấn đỏ trong con ngươi cũng dịu xuống rồi biến mất, y mệt mỏi ngã bên cạnh mẫu thân mình. Mặc Khắc khó hiểu :" Chuyện gì vừa xảy ra với ta vậy, tên họ Mã kia đâu rồi .....Ấy mẫu thân người không sao chứ ? ngươi sao vậy người đừng làm con sợ mà !!!".

 nghe tiếng nhi tử yêu quý gọi mình, Nhị phu nhân hơi nhíu hàng lông mày một chút, bà mở mắt ra thì thấy Mặc Khắc đang dưng dưng nước mắt dùng sức lay người bà.

Nhị phu nhân ngồi dậy:" k-khắc nhi ? con ...con có sao không có bị thương nặng lắm không để ta xem nào !".

Mặc Khắc :" con không sao ! mẫu thân đừng quá lo lắng quá! ".

Nhị phu nhân :" không sao thì tốt, không sao thì tốt ! mau chúng ta về nhà thôi con đừng ở đây thêm nữa ha !".

Mặc Khắc :" Vâng ! ".

Mã Cầm Thư loạng choạng ôm lồng ngực chạy về phòng của mình. Đã thế còn phun ra một ngụm máu tươi

" ngươi ...kém cỏi nhỉ !".

Mã Cầm Thư :" ...dù sao cũng đã giúp ngươi tìm ra tưng tích của Ma Hoàn rồi ...hộc còn...chưa hài lòng sao ?".

" ...ha ...coi như ngươi đã, lập đại công bổn tọa sẽ giúp ngươi chữa trị vết thương . Tuy nhiên ta muốn biết lí do tại sao ngươi muốn yêu kẻ người phàm đó chứ !".



Mã Cầm Thư sau khi được chữa trị đã khỏe hơn nhiều, hắn nói :" Ngươi không thể hiểu được đâu! một kẻ kí sinh trên cơ thể người ta như ngươi thì biết để làm gì chứ ?".

" .....tò mò ...! rồi một ngày ta sẽ hấp thụ ngươi luôn ngươi cho ngươi khỏi nói nhưng lời vô dụng..."

Mã Cầm Thư :" Tìm thấy Ma hoàn rồi tiếp theo làm gì đây !".

" Mai khởi hành rồi sao ?".

Mã Cầm Thư :" ngày kia !".

" tốt ! vậy ngươi cứ tìm máu thiên ma để thức tỉnh ma tính của ma Hoàn đi đã rồi tính tiếp !".

Mã Cầm Thư :"...."

Hoàng hôn dần buông xuống, Mặc Khắc ngồi trong thư phòng không khỏi suy nghĩ đến việc trưa nay xảy ra . Lúc đó đầu óc chống rỗng không nghĩ được gì thêm, bây giờ chỉ nhớ được câu nói của tên nửa người nửa yêu ấy " Ma hoàn! "khiến cho Mặc Khắc khó chịu không yên .

Nhị phu nhân :" khắc nhi con đang nghĩ cái gì thế !? từ lúc về tới giờ con cứ như có tâm sự vậy! sao thể con?".

Mặc Khắc :" con ....không có gì đâu ạ ...chỉ là con đang nghĩ tối nay sẽ ăn gì thôi với cả con cũng thấy cơ thể mệt mỏi nhức nhối.... mà mẫu thân người đi đâu vậy !".

Nhị phu nhân :" ta đi tưới rau ấy mà !".

Mặc Khắc :" Con làm thay người có được không!?".

Nhị phu nhân :" không được con thấy mệt mà để ta làm cho !".

Mặc Khắc :" con muốn vận động một chút cho khuây khỏa thôi ạ như vậy xương cốt sẽ không mỏi nữa !".

nhị phu nhân :" Ừm ~ đừng cố quá con nhé!".

Mặc Khắc :" hài nhi tuân lệnh! ".