Nhị phu nhân xoay người ngồi thẳng dậy, hai tay nắm lấy vai Mặc Khắc kéo mạnh vào lòng, ôm chặt tiểu thiếu gia kia, giọng bà run run :" K-khắc nhi con không sao chứ, c-cô ta có làm khó con không, có làm ....con bị t-thương không ....mẫu thân rất lo lắng cho con ...tại sao lúc đó lại không nghe lời ta hở...?!!!!".
Mặc Khắc cười nhạt, cơ thể cứng đờ hơi co lại vì khi mẫu thân ôm cậu đã chạm rất mạnh vào vết thương.
Đôi mắt cậu ánh lên tia sáng ảm đạm biểu đạt cảm xúc lẫn lộn không thể thấu hiểu, bên ngoài mặt thì nhẹ nhàng chấn an Nhị Phu Nhân cố tỏ rằng mình không sao nhưng sâu trong lòng lại là vạn phần bi thương không thể thốt ra, những lời dèm pha, chế giễu mà đám người hầu ở phủ Đại phu nhân đã nói như hàng ngàn con dao đâm vào tâm hôn bé nhỏ mỏng manh của y.
Do đã khuya nên Nhị phu nhân không để ý đến vết thương của Mặc Khắc, chỉ thúc dục cậu về phòng nghỉ ngơi tránh bị phong hàn.
Buổi sáng ngày hôm sau. Đó là ngày giỗ của các thế hệ đời trước nên trong Tạ phủ tấp nập người ra vào, hạ nhân làm luôn tay luôn chân, các vị quan cao chức trọng cũng kéo đến( không chỉ là có ý tốt mới mà là nghe nói Mã Cầm Thư là người lập đàng cầu phúc rất linh nghiệm lên cố tình tới để hưởng cùng).
Sau một hồi cúng bái đủ kiểu rồi đứng cầu phúc một lúc, Tạ tướng quân bắt đầu dẫn những vị Bằng Hữu kia tới bàn tiệc.
Tạ tướng quân :" Hôm nay quả thực rất cảm ơn các vị huynh đệ rất nhiều, bổn tướng quân thấy biết ơn vì các vị không ngại đường xá xa xôi tới thăm! nào! các vị hãy cùng nhau thưởng thức thức ăn xem tay nghề đầu bếp của Tạ phủ có vừa miệng không ! ".
Ông dừng lại một hồi nhìn xung quanh, bất ngờ hỏi nô gia bên cạnh :" Mã pháp sư đâu ? sao không thấy ngài ấy ở đây ?".
Nô gia kia đáp:" Dạ bẩm nô tài cũng không rõ, lúc kết thúc thời gian cầu nguyện thì đã không thấy Mã pháp sư ở đâu ạ !".
Tạ tướng quân :".... ngươi đi tìm hắn về đây nhanh lên!".
" Vâng !".
Nô gia phụng lệnh của Tạ tướng quân vội vàng tìm Mã Cầm Thư, đi được nửa đường thì gặp mặt
" A!! Mã pháp sư ! bữa tiệc đã bắt đầu rồi lão gia đang đợi ngài, ngài mau tới đi ạ !".
Mã Cầm Thư :" À ờ được! ".
Hắn chậm dãi tiến vào nơi đang tiệc tùng linh đình ấy, ngó nghiêng xung quanh một lượt nghĩ bụng :" Quái lạ ngày thường không gặp mặt là có lí do nhưng bây giờ đông người như vậy mà nàng ấy không có mặt đúng thật khó hiểu chẳng lẽ nàng ấy đã bị đuổi khỏi Tạ phủ rồi sao ?".
Tạ tướng quân vui vẻ :" Mã pháp sư mời ngồi ! ngài đi đâu mà mãi mới tới vậy !".
Mã Cầm Thư ngồi xuống nhàn nạt nói :" xử lý chút việc vặt thôi người đừng quá bận tâm !".
Một vị quan nhỏ nói :" Mã pháp sư lai lịch bất phàm thực sự làm cho ta ngưỡng mộ vô cùng! không biết lần tới ngài có thể tới nhà ta giúp ta lập đàng cầu phúc không ?".
Mã Cầm Thư cầm chén rượu lắc lư :" Nếu có duyên ta sẽ tới! ".
Một quan triều đình khác cười nói:" A ! lão huynh, sao không thấy một tiểu thiếp nữa của huynh đâu vậy? ".( vị quan này tên là Dữ quyên có quan hệ cực thân với Tạ tướng quân thường xuyên lui tới để chơi cờ cùng ông )
Tạ tướng quân hơi thu nụ cười, nhưng điệu bộ vẫn thân thiện :" Ha ha ha ! dữ quyên đệ, người đệ đang nói là ai thế ?".
Dữ quyên cười híp mắt tay cầm chén rượu đưa tới gần môi nói :" Là Vương Khổ Nguyên, Vương phu nhân !!".
Mã Cầm Thư nghe được lòng như sét đánh, trong đầu kêu một tiếng đùng thật lớn, quá đỗi kinh ngạc hắn làm rơi chén rượu xuống đất.
Tạ tướng quân :" Ấy ! Mã pháp sư! ngài sao vậy ?".
Mã Cầm Thư nhìn ông với ánh mắt sắc lạnh môi mỏng mấp máy :" Không sao, là do tay cầm không chắc!".
Dữ quyên uống một ngụm rượu khoái trí kêu lên :" Hừm khà ~ rượu ngon! rượu ngon! sư huynh à đệ nói huynh nghe vương phu nhân xinh đẹp như vậy sao huynh lại không để nàng ra đây chứ ! Ai cũng ghen tị với huynh vì nạp được một phu nhân tài sắc vẹn toàn ấy!".
Tạ tướng quân :" ......"
Mã Cầm Thư nhịn không được liền hỏi :" Tạ tướng quân đây là cưới khổ...Vương phu nhân từ khi nào vậy !".
Tạ tướng quân :" thật ngại quá lão phu ...cũng không nhớ rõ... chuyện này hay thôi đừng nói ..nào mọi người cứ tiếp tục thưởng thức đi ha !!".
Tay Mã Cầm Thư trong vạt áo nắm thành quyền, các khớp xương thi nhau kêu răng rắc, lòng hắn như muốn vỡ tan thành nhiều mảnh thật một muốn chém tên trâu già kia thành đống thịt vụn đồng thời cũng muốn tìm Vương Khổ Nguyên hỏi cho ra lẽ.
Hắn đứng dậy ngữ điệu lạnh, cứng, khom người nói:" Mã mỗ thấy không được khỏe trong người, xin được phép cáo lui !".
Tạ tướng quân :" ừm, ngài cứ nghỉ ngơi đi !".
Mã Cầm Thư chạy đi tìm Vương Khổ Nguyên, dùng phép thuật của mình tìm cho bằng được nàng, hắn biến ra một La Ma bạc nó dẫn đường cho hắn tới Vạn Hoa Các.
Mã Cầm Thư :" thì ra nàng ở đây !".
Trùng hợp là lúc đó Nhị phu nhân đang đẩy cổng bước ra.
Mã Cầm Thư :" Ng- Nguyên... nguyên nhi ..!!".
Nhị phu nhân bất ngờ :"...ngươi là ...."
Mã Cầm Thư tiến tới thật gần bên bà :" Là ta ...Mã Cầm Thư lúc trước nàng hay gọi ta là thư ca ca ".
nhị phu nhân :" A , Cầm Thư ca ca !! sao huynh lại ở đây, xin lỗi tại mấy năm không gặp nên có chút không nhận ra !".
Mã Cầm Thư :" Nguyên nhi ! tại sao nàng lại thành ra nông nỗi này ! nói cho ta biết đi !".
Nhị phu nhân trầm tư không nói định đánh trống lảng thì Mã Cầm Thư chen vào :" Có phải lão già đó đã hại nàng không , có phải lão già đó đã ...!".
Nhị phu nhân :" Không phải ...không liên quan đến chàng ấy...".
Mã Cầm Thư :" Nói dối ! nàng lừa ta ! nàng đã nói là sẽ chờ ta mà! bây giờ ta tới rồi, ta đã có phép thuật cao cường, có thể đưa nàng theo cùng rồi đã ta có thể bảo vệ nàng cho nàng hạnh phúc! ".
Nhị phu nhân :" không không ta xin lỗi xin-.."
Mặc Khắc chạy tới gần :" Mẫu thân ! người đang làm gì vậy !" .
Hàng lông mày của Mã Cầm Thư nhíu lại, khuôn mặt hết sức khó coi, vừa nổi cơn thịnh nộ, lại không dám tin đây là sự thật hắn chỉ tay về phía Mặc Khắc, lạnh giọng :" Nó là con của nàng và lão già chết tiệt kia ư !!!!!".
Nhị phu nhân :" Ta ...ta !!".
Mặc Khắc ôm cánh tay của nhị phu nhân hỏi :" Phải! ta là con của Tạ tướng, ngươi là ai vậy, trông lạ hoắc mau đi đi đừng có làm phiền mẫu tử ta chơi đùa !".
Mã Cầm Thư chẳng thèm quan tâm y, ánh mắt nhìn chằm chặp vào nhị phu nhân :" Là thật sao ....nó nói dối đúng không ....nàng đã nói sẽ chờ ta mà ...mau, bây giờ ta sẽ đưa nàng đi cùng ngay nàng không cần giả vờ hay sợ hãi nữa có ta rồi!".
Hắn hất tay của Mặc Khắc ra kéo xê nhị phu nhân theo mình , Mặc Khắc chặn trước mặt hắn :" Ngươi định đưa mẫu thân ta đi đâu, ta không cho phép khôn hồn thì thả mẹ ta ra !".
Mặt Mã Cầm Thư tối lại :" Cút khỏi mắt ta ngay !!!!!" nói xong hắn tung một trưởng về Mặc Khắc khiến y bay thẳng vào tường khiến tường bị nứt vỡ . Đầu Mặc Khắc chảy máu, cơ thể dựa trên tường bất động.
nhị phu nhân đau xót gào lên:" KHẮC NHI !!!!!"