Sau khi hai người lôi hết đống bột mì ra ngoài thì cánh cửa mới dần dần hiện rõ. Cánh cửa khá là hẹp, chỉ đủ cho một người chui ra chui vào, đã thế lại được sơn màu trùng với màu của bức tường. Phải nói là Hạ tinh mắt lắm mới phát hiện ra được cánh cửa ẩn sau chồng bột mì, chứ vào tay Thiên với cái tính bộp chộp của hắn thì đến tết mới tìm được ra. Trái với dự đoán ban đầu của Thiên về “phòng chứa bí mật” là sẽ có mấy cô gái xinh xắn bị nhốt dưới hầm để làm nô lệ giống phim Mỹ. Ở dưới này hoàn toàn không có người mà chứa đầy những dụng cụ để đào đất như là quốc, xẻng… Ngoài ra còn có một tấm bản đồ chi tiết về căn nhà, Thiên đoán đó chính là bản đồ ngân hàng mà nhóm hắn định trộm. Hạ còn phát hiện ra trên tường có một bảng kế hoạch chi tiết cùng tấm hình của một người đàn ông có tên cùng số điện thoại ghi ở dưới. Hạ trầm ngâm nhìn bức ảnh người đàn ông rồi nói:
- Người này có lẽ là một nhân vật quan trọng có thể trợ giúp chúng ta trong màn này. Thiên, anh thấy sao?
Thiên nhíu mày nhìn tên cùng bức ảnh chụp rồi nhắc lại một cách cường điệu về tên người đàn ông:
- Mạc Tà. Cái tên này sặc mùi hắc ám, theo tôi chúng ta có thể nhờ hắn giúp thôi, chứ tôi xem tướng thì tên này không đáng tin đâu.
- Anh biết cả về xem tướng nữa cơ à - Hạ ngạc nhiên hỏi Thiên.
- Tất nhiên. Xem tướng đã là gì, trước tôi còn nặn ba cây bằng cả bài tarot đấy - Thiên dương dương tự đắc nói rồi chỉ vào bức hình, bắt đầu “xem tướng”:
- Nhìn phát là thấy luôn. Một gã béo tuổi trung niên, mặt xệ, mắt híp, tai quắt, môi mỏng. Mịe, nhìn đi nhìn lại kiểu *** gì cũng ra một thằng ấu râm, tôi mà là cảnh sát gặp phải hắn ngoài đường thì sẽ còng đầu hắn lại vì cái tội giống Minh béo.
- Này, anh đang body shaming đấy.
- Cám ơn! Body samsung là sở trường của tôi mà.
Cơ mà cho dù có muốn hay không thì cả nhóm cũng phải liên lạc với người đàn ông này để biết thêm thông tin. Bời vì bây giờ cũng khá là muộn nên người đàn ông bên kia đầu dây hẹn nhóm rằng sáng ngày mai sẽ gặp mặt trực tiếp để bàn bạc thêm. Thế nên là cả nhóm quyết định… đi ngủ, chuyện ngày mai để mai tính.
Sáng hôm sau.
Hệ thống tiếp tục giao nhiệm vụ bán hàng cho nhóm của Thiên. Phát huy truyền thống lười biếng của mình, Thiên lại lôi cái bảng “chỉ bán mang về” ra dựng trước cửa. Để cho chắc chắn thậm chí hắn còn nâng giá cao lên gấp đôi, một bát phở 500k, một đĩa cơm rang dưa bò một triệu. Nhìn quả giá mà mấy bà bán phở chặt chém ở sân bay phải gọi bằng cụ, Thiên hài lòng gật đầu, với quả giá này mà đắt khách thì chẳng cần đi cướp ngân hàng làm gì cho mất công. Nhưng mà tất cả cũng chỉ là mơ mộng hão huyền của Thiên, chả có vị khách nào dám nhìn lại cái bảng giá lần hai chứ đừng nói là vào mua đồ.
Đến tầm giữa buổi sáng thì người đàn ông thần bí kia xuất hiện. Nhìn cái thân hình nặng nề từ xa kia, Thiên đã nhận ra ngay, hắn liền lật mặt chữ “chỉ bán mang về” sang mặt chữ “hết hàng” rồi vội vàng chạy vào trong quán hô to:
- Minh béo, à nhầm Mạc Tà xuất hiện rồi. Có cần gọi cho hội bảo vệ trẻ em không?
Hạ bỏ qua cái trò đùa nhạt thếch của Thiên mà bước đến bắt tay người đàn ông tên Mạc Tà kia. Mạc Tà có vẻ đi một quãng đường khá xa, hoặc cũng có thể là do thân hình ục ịch kia làm ông trông khá là mệt mỏi. Sau khi nốc hết hai chai nước cùng ba bát phở (tất nhiên là free) rồi luôn mồm khen cô đầu bếp nhỏ xinh xắn thì ông ta mới vào việc chính. Có vẻ như Mạc Tà rất quen thuộc với nơi này, ông ta đi thẳng đến cánh cửa chỗ nhà kho mà không có lấy một chút va vấp. Cả ba cũng lò dò đi theo Mạc Tà vào căn hầm bí mật, Hạ đại diện cho nhóm lên tiếng hỏi Mạc Tà:
- Để cho chắc chắn, ông có thể nói lại về kế hoạch của chúng ta lần nữa được không?
Mạc Tà gật đầu đồng ý, ông lấy cây thước chỉ vào sơ đồ ngân hàng rồi bắt đầu giảng giải.
Thường thường thì việc đào một căn hầm đến thẳng kho lưu trữ của một ngân hàng lớn thế này để ăn trộm, là một việc gần như là không tưởng. Một là ngân hàng xây dựng kho lưu trữ cực kì kiên cố, không chỉ là cánh cửa cùng tường bao mà đến cả trần cùng nền nhà đều được xây nên từ loại bê tông đặc biệt, cực kỳ cứng rắn. Dùng búa, đục hay thậm chí là khoan bê tông để xuyên thủng là việc bất khả thi, cách nhanh nhất là sử dụng chất nổ. Ngân hàng thậm chí đã tính đến trường hợp này nên cả trần lẫn nền nhà đều được gắn cảm biến chấn động, chỉ cần lực tác động cỡ búa tạ đập vào thôi thì cảm biến sẽ báo vị trí lại cho máy chủ, chuẩn đến từng phân. Mà kể cả có lấy được tiền trong kho thì cũng phải biết cách gỡ bỏ niêm phong, mỗi ngân hàng đều có một kiểu niêm phong đặc trưng, chỉ có những người mang nhiệm vụ mới biết được cách bỏ niêm phong này. Nếu mà cứ cố tình phá giải thì phần nhiều số tiền trộm được sẽ trở thành giấy lộn, không có lấy nửa phần giá trị.
Nghe có vẻ no hope với kế hoạch đào hầm khoét vách từ nhóm của Thiên. Cơ mà Hạ hay đúng hơn là nhân vật hạ vào vai không hề nhắm đến tiền ở trong kho lưu trữ. Theo nguồn tin của người đàn ông mang tên Mạc Tà, thì ngân hàng này có một đặc điểm không hề giống với những ngân hàng khác. Đó là ngoài việc tiếp nhận và lưu trữ tiền mặt ra, thì nơi này còn có nhiệm vụ giải ngân tiền mặt đến tất cả các cây ATM trong và ngoài thành phố. Tiền giải ngân được xuất trực tiếp từ trong kho, sau khi được gỡ niêm phong thì chúng sẽ được lưu trữ ở một kho riêng trong một ngày một đêm để kiểm kê lại. Vì ngày xuất kho đã được bí mật hóa cùng việc lưu trữ ngắn hạn, nên kho này chỉ được trang bị cửa mã hóa bằng chữ số cùng camera, bảo vệ cũng cực kỳ ít để tâm đến camera ở kho này. Kế hoạch được hiểu đơn giản như sau, cả nhóm đào một đường hầm đến kho lưu trữ tạm, đợi thời điểm tiền đã được hủy niêm phong mang đến kho thì trộm mang về rồi cao chạy xa bay ngay trong đêm. Nghe thì cực kỳ dễ dàng, nhưng mấy chốt ở đây là phải biết vị trí chính xác của kho lưu trữ tạm cùng ngày mà ngân hàng cất tiền. Thật may là người đàn ông mang tên Mạc Tà này lại cung cấp được cho nhóm của Thiên tất cả những điều kiện trên.
Cả nhóm nghe xong thì gật gù, đến Hạ còn công nhận rằng kế hoạch trộm tiền này nó cực kỳ là khả thi. Suy tính một hồi anh mới lên tiếng nói với người đàn ông tên Mạc Tà:
- Tôi không có ý kiến gì về bản kế hoạch này. Nhưng trên đời này không có món ăn nào miễn phí, ông đã cung cấp những thông tin cực kỳ mấy chốt cho kế hoạch như là bản đồ, và sắp tới đây là thời gian chuyển tiền. Vậy điều kiện của ông là gì?
- Tôi á, cực kỳ đơn giản thôi anh bạn trẻ. Tôi muốn được ¼ số tiền kiếm được trong vụ này mà không phải tham gia trộm cùng các cô các cậu. Bù lại tôi sẽ cung cấp toàn bộ trang thiết bị mà cô cậu cần cho vụ trộm này. Yên tâm, tiền ở trong kho lưu trữ tạm phải lên đến hơn chục tỷ, đủ cho mọi người tiêu xài, chỉ sợ là không đủ sức mà gom thôi. Thế nào giao dịch chứ - Mạc Tà nói xong rồi đưa tay ra.
Hạ không chần chừ mà bắt tay luôn với người đàn ông - chấp nhận cuộc giao dịch. Mạc Tà thấy đối phương quyết đoán như vậy thì cười lớn:
- Tốt, tốt. Quả nhiên là người càng thông minh giao dịch càng sảng khoái mà. Mười ngày nữa sẽ có một đợt chuyển tiền, từ hôm ấy tới nay nếu muốn hỗ trợ về vật dụng gì thì cứ gọi cho tôi.
- Ok, nhưng trước khi ông rời đi tôi còn có một thắc mắc. Liệu ông có vui lòng giải đáp hộ chúng tôi không- Hạ nhìn người đàn ông trước mặt dò xét, ngay khi nhận được cái gật đầu của ông ta thì anh hỏi luôn:
- Những thông tin của ông có thể nói là cực kỳ tuyệt mật, không phải cứ muốn tìm là tìm được ra. Vậy cho tôi được phép hỏi, ông lấy những thông tin này ở đâu ra, đừng nói là do hacker lý do đấy đến trẻ con cũng không tin được đâu?
- Ha ha. Đơn giản thôi anh bạn trẻ. Ba tháng trước tôi đã từng làm phó giám đốc ngân hàng, lão giám đốc cùng bè lũ trong hội đồng lấy tội cờ bạc để tống tôi ra khỏi đấy. Vụ trộm này vừa là để kiếm tiền vừa là dịp giúp tôi trả thù lũ súc sinh ấy.