13. Giảng đạo.
Keng!
Lục Nguyên lấy ra hạ phẩm linh kiếm, tỉ mỉ đánh giá từ thân kiếm đến lưỡi kiếm, lại nhìn Bán Nguyệt Đao trong tay của mình.
Tuy Bán Nguyệt Đao được chạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, cũng là v·ũ k·hí yêu thích của hắn khi ra trận nhưng độ cứng cáp thì yếu đến đáng thương. Nói khó nghe một chút chỉ cần hạ phẩm linh kiếm khẽ chặt là có thể phá nát Bán Nguyệt Đao một cách dễ dàng.
Hạ phẩm linh kiếm lợi hại như vậy phải kể đến công lao của Luyện Khí Sư. Đáng tiếc Lục Nguyên không có Hỏa linh căn, nếu không cũng dự định nếm thử một chút con đường luyện khí.
Khẽ thở dài một hơi, Lục Nguyên ngồi xếp bằng tiếp tục thổ nạp linh khí.
…
Bất tri bất giác Lục Nguyên đến Huyết Sát Giáo đã được một tháng, thời gian này hắn sinh hoạt cực kỳ thoải mái. Mỗi ngày làm xong nhiệm vụ của phong chủ giao cho liền sẽ trở về tu luyện, dần dần đệ tử trên sơn phong này ai cũng biết hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Trời vừa tờ mờ sáng, một âm thanh dồn dập vang lên. Lục Nguyên hai tay cầm lấy dây thừng, một đầu kia buộc vào tảng đá nặng đến năm sáu mươi cân, mỗi lần kéo thả tảng đá lập tức đánh vào trên lưng, huyết nhục be bét.
Mỗi một lần cự thạch nện xuống Lục Nguyên đều thả lỏng cơ thể mặc cho nó tàn phá, trong lòng không ngừng thôi động Luyện Thể Quyết. Từng viên lại từng viên linh thạch không ngừng ảm đạm rơi xuống mặt đất, linh khí được hắn hấp thu bằng sạch.
Tảng đá đánh vào trên lưng sẽ sinh ra lực phản chấn, lục phủ ngũ tạng ở bên trong không ngừng nhộn nhạo, sơ sẩy một chút liền sẽ b·ị đ·ánh nát bấy. Thế nhưng không thể phủ nhận phương pháp này tu luyện thân thể cực kỳ nhanh, tốc độ ít nhấp gấp đôi gấp ba bình thường.
“Hôm nay đến đây thôi!” Lục Nguyên cảm nhận được thân thể của mình cường tráng hơn không ít, hắn nhếch miệng để lộ nụ cười sáng loáng.
“Lục sư huynh có ở đây không?” Đúng lúc này một âm thanh từ đằng xa truyền tới, nương theo đó là tiếng bước chân khá gấp rút để Lục Nguyên cũng nhíu mày nhìn lại.
“Nguyên lai là Tằng sư đệ, có chuyện gì không?” Nhìn thấy người đến là Tằng Bôn, Lục Nguyên không vui không buồn tiến đến tiếp đón, y phục cũng chưa kịp mặc lại.
“Lục sư huynh, nghe nói hôm nay ở trên Bạch Ngọc Sơn có Phương sư tỷ đích thân giảng đạo, chỉ điểm khúc mắc của chúng ta trong lúc tu hành. Sư huynh còn không chuẩn bị đến, chỗ đều sắp chật rồi.” Tằng Bôn khoa chân múa tay, ánh mắt cực kỳ sùng bái.
“Phương sư tỷ? Phương Nguyệt Liên?” Lục Nguyên đối với cái tên này cũng có chút hiểu biết. Một trong thập đại đệ tử chân truyền của Huyết Sát Giáo, tuổi vừa hai mươi bảy đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
“Ngoài Phương sư tỷ còn có ai chịu giảng đạo chỉ điểm cho chúng ta sao, nhanh nhanh sư huynh mau thay quần áo.” Tằng Bôn khẽ trừng mắt một cái, miệng không ngừng thúc giục Lục Nguyên chuẩn bị.
Dù sao đối phương nổi tiếng là xinh đẹp tài giỏi, chỉ sợ Bạch Ngọc Sơn lúc này đã chật kín chỗ ngồi. Huống hồ ngày bình thường đệ tử ngoại môn sẽ không được tiến vào một trong bốn tòa đại sơn, trừ khi có trọng trách tại thân. Đây cũng là một cơ hội để ngoại môn đệ tử mở mang tầm mắt, lấy đó làm động lực cố gắng.
“Được rồi, được rồi.” Lục Nguyên đương nhiên sẽ không từ chối, hắn cũng muốn được chiêm ngưỡng Bạch Ngọc Sơn có gì khác với những tòa sơn phong nhỏ mà bọn hắn đang sống.
…
Keng…keng…keng.
Nương theo tiếng chuông vang lên, một thân ảnh thướt tha tiến về phía trên quảng trường khiến cho vô số con mắt dồn dập quét tới.
Phương Nguyệt Liên mặc một bộ tử y bồng bềnh phiêu dật, khuôn mặt thon thon với ngũ quan đẹp không tỳ vết, tóc đen óng mượt như thác nước chảy xuôi được đính gọn ở sau đầu bằng ngọc trâm, khóe miệng lúc nào cũng treo nụ cười hiền hòa như gió xuân khiến cho người khác cảm giác được sự thoái mái dễ chịu khi đứng gần.
“Gặp qua các vị sư đệ, sư huynh.” Phương Nguyệt Liên nhún một cái khẽ thi lễ, âm thanh như chuông bạc đánh thẳng vào lòng người khiến cho vô số nam đệ tử không nhịn được nước bọt chảy ròng ròng, con mắt đều đã trướng hồng.
“Gặp qua sư tỷ.” Ngoại môn đệ tử đồng thanh hô, âm thanh vang vọng quanh quẩn ở Bạch Ngọc Sơn mỗi cái ngóc ngách.
Tằng Bôn cũng cực kỳ nồng nhiệt, hận không thể đi lên ôm nữ thần vào trong lòng mà an ủi, nước bọt chảy xuống ướt cả y phục khiến cho Lục Nguyên ngồi gần có chút cảnh giác, tình huống không đúng lập tức dùng chân đạp đối phương ra ngay.
“Linh khí ở đây cư nhiên nồng đậm gấp đôi.” Lục Nguyên lập tức dâng lên sự hứng thú, đây chính là sự khác biệt giữa đệ tử chân truyền và ngoại môn hay sao. Hơn nữa đệ tử chân truyền còn được trưởng lão cùng sư phụ đích thân dạy bảo, tốc độ tu luyện tuyệt đối vượt qua vô số người.
Bây giờ Phương Nguyệt Liên vẫn chưa chỉ điểm tu hành, Lục Nguyên tranh thủ tiến vào trạng thái tu luyện, hai mắt nhắm nghiền, tự bế lục giác không để ý đến xung quanh.
Tằng Bôn thấy vậy cũng không tiện làm phiền, dù sao trên sơn phong ai cũng biết Lục Nguyên đối với tu luyện cực kỳ khắc khổ, tuổi tác đối phương cũng cao nên không hứng thú với nhan sắc của Phương sư tỷ.
Trên đài cao, Phương Nguyệt Liên bắt đầu giảng đạo, thanh âm như nước suối róc rách chảy thấm nhuần vào ruột gan của mỗi người, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Hết thảy từ cái đơn giản nhất nói đến, có lúc thì nhiệt huyết, có lúc thì vô tình, có lúc thì đa sầu đa cảm…
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu người đã nghe như si như say. Không ít đệ tử trong lòng có khúc mắc lập tức hiểu thấu, không ít đệ tử tấm tắc gật đầu nguyên lai công kích cũng có thể hào nhoáng như vậy, không ít đệ tử…
Lục Nguyên cũng tỉnh lại, đối với vị chân truyền đệ tử này nhận thức có chút đổi mới. Lần đầu tiên gặp đệ tử chân truyền mặc tử y ai nấy đều viết trên mặt hai chữ ‘kiêu căng’ nhưng không thể không công nhận Phương Nguyệt Liên nhiệt tình cùng dễ gần.
Bất kỳ vị đệ tử ngoại môn nào có chỗ không hiểu hỏi đáp đều sẽ được tận tình chỉ bảo không chút keo kiệt.
“Sư tỷ, Hỏa Vân Quyết của ta tu luyện ba tháng nhưng không có một chút tinh tiến, cả gan hỏi sư tỷ lí do là vì sao?” Một tên đệ tử ngoại môn thần sắc nghiêm túc đứng lên đặt câu hỏi.
“Hỏa Vân Quyết áo nghĩa ở chữ ‘Vân’ không phải chữ ‘Hỏa’. Nếu như có ‘Hỏa’ mà không có ‘Vân’ thì tốc độ như rùa bò, nếu như có ‘Vân mà không có ‘Hỏa’ vậy liền dùng hỏa linh căn gia trì, tốc độ lực sát thương đều được thi triển một cách hoàn mỹ.” Không đợi Phương Nguyệt Liên trả lời thì một tên đệ tử chân truyền khác ung dung mở miệng, hai mắt của hắn nhìn về phía Phương Nguyệt Liên giống như đang chờ đối phương xác nhận.
“Vũ sư huynh bác đại tinh thâm.” Phương Nguyệt Liên khom người về hướng đối phương sau đó mới đối với tên đệ tử kia lên tiếng: “Còn không mau đa tạ Vũ sư huynh.”
“Sư đệ thụ giáo!” Tên đệ tử ngoại môn kia dường như có chút hiểu ra, vội vàng khom người đại bái sau đó lại ngồi xuống nghe giảng.
“Sư tỷ, còn có Kim Liệt Trảo của ta cũng không chút nào tiến triển.”
“Sư tỷ, Mộc Tự Quyết của ta cũng như vậy.”
…
Liên tiếp có những đệ tử ngoại môn lên tiếng đặt câu hỏi, tất nhiên Phương Nguyệt Liên từng cái từng cái giảng giải, có lúc đệ tử khác còn nói ra cảm ngộ của riêng mình, đệ tử chân truyền cũng không ngại góp thêm vài lời. Có thể nói lần giảng đạo này không chỉ Phương Nguyệt Liên đối với đệ tử ngoại môn giảng dạy mà còn là giao lưu giữa các đệ tử ngoại môn với nội môn, đệ tử nội môn với chân truyền.