12. Ăn thiệt thòi.
Dẫn Khí Quyết bị hắn bỏ qua một bên, hai tay cầm Luyện Thể Quyết lật ra tờ thứ nhất từ từ nghiên cứu, mặt trời dần dần lặn xuống lúc nào cũng không để ý.
…
Leng…keng.
Leng…keng.
Thái dương l·ên đ·ỉnh, hồng chung phá núi.
Một đạo tiếng chuông vang khắp bốn tòa đại sơn, Lục Nguyên từ trong thất thần tỉnh lại, vội vàng vệ sinh cá nhân sau đó tiến đến giữa sân tập chung.
Ngọn núi mà hắn đang ở có tất cả một trăm hai mươi sáu căn phòng tương ứng với một trăm hai mươi bảy tên đệ tử ngoại môn. Đệ tử tạp dịch thì không tính đến vì không có phòng riêng, đa số đều ngủ chuồng ngựa hoặc tìm một gốc cây ngồi thổ nạp hết đêm.
Một trăm hai mươi sáu người tụ tập ở chính giữa quảng trường, phía trên một nam tử trung niên tay cầm quyển sách đang nhíu mày suy tư nhưng rất nhanh liền phân phó:
“Ngươi, ngươi, ngươi đi chăn linh mã.”
“Ngươi, ngươi, ngươi đi nhổ cỏ linh điền.”
“…”
“Ngươi mang tơ tằm đến Linh Môn Phong.”
“Tạp dịch đệ tử tất cả xuống núi lấy hai mươi thùng nước lớn.”
Nam tử trung niên phân phó xong liền quay người rời đi, không thèm để ý đến sắc mặt của đám đệ tử ngoại môn.
Lục Nguyên lúc đầu còn tưởng đệ tử ngoại môn không phải làm những việc vặt như vậy, một lòng hướng đạo nhưng xem ra không phải.
Bởi vì đệ tử ngoại môn đa số thực lực không cao, cho dù đạt đến Trúc Cơ Cảnh cũng phải ăn uống sinh hoạt như bình thường, chưa thể tích cốc.
Lấy thực lực của Lục Nguyên dễ dàng có thể tấn thăng làm nội môn đệ tử nhưng thi đấu cuối năm chưa diễn ra, hắn cũng không có linh căn kiệt xuất nên không được đặc cách, vẫn phải từ ngoại môn đệ tử đi lên.
“Gặp qua hai vị sư huynh, sư đệ Lục Nguyên mới nhập môn nên không biết Linh Môn Phong nằm ở đâu, mong sư huynh chỉ giáo.” Lục Nguyên khẽ chắp tay đối với hai tên ngoại môn đệ tử, dù đối phương thực lực kém hơn hắn nhưng ‘lính tuổi quân dân tuổi đời’ đạo lý này hắn vẫn cực kỳ rõ ràng.
“Ngươi đang gọi ta sao? Lão bá bá, ngươi cũng đừng làm ta tổn thọ.” Vũ Thông dở khóc dở cười, thực lực Lục Nguyên mạnh hơn hắn, tuổi tác Lục Nguyên cũng lớn hơn hắn, một câu ‘sư huynh’ quả thực hắn không đảm đương nổi.
“Lễ tiết phàm tục mà thôi, Vũ huynh đệ biết Linh Môn Phong đi đường nào sao?” Lục Nguyên khóa tay cười cười, hoàn toàn không để ý chút lễ tiết này.
“Xuống núi rẽ trái, đi thẳng rẽ phải là tới nơi. Phải rồi, nhắc nhở Lục lão ca một câu Linh Môn Phong có một con ngựa điên, cẩn thận ăn thiệt thòi.” Vũ Thông lấy cái que vẽ vẽ vài đường ở dưới mặt đất, còn rất thiện ý nhắc nhở.
“Linh mã sao?” Lục Nguyên có chút không hiểu, linh mã không phải được nhốt ở trong chuồng hay sao?
“Đến lúc đó sẽ biết.” Vũ Thông cười cười ra vẻ thần bí, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của Lục Nguyên.
…
Lục Nguyên dựa theo chỉ dẫn rất nhanh liền tới Linh Môn Phong, đằng sau lưng hắn đeo một cái bao tải to đựng chừng mấy chục cân tơ tằm, bộ pháp cực kỳ nhanh nhẹn.
“Gặp qua mấy vị sư huynh, sư đệ đến đây giao tơ tằm.” Lục Nguyên tiến đến nói với hai tên đệ tử đang canh giữ trước tấm biển Linh Môn Phong.
“Vào đi.” Hai tên đệ tử cũng không nói nhiều, khẽ gật đầu ra hiệu cho vào.
“Sư huynh, tơ tằm này để ở đâu?” Lục Nguyên có chút ngượng ngùng, bởi vì hắn quên mất không hỏi Vũ Thông nên chỉ có thể hỏi hai vị trước mắt này.
“Phòng dụng cụ!” Một tên đệ tử trong đó nhíu mày không vui nhưng cũng không tiện nói gì, vẫy vẫy tay cho đối phương rời đi.
Phòng dụng cụ.
Lục Nguyên vừa mở cửa tiến vào thì một thân ảnh từ bên trong lao nhanh ra ngoài, cả hai người đều bị bất ngờ nên không phản ứng kịp, đầu v·a c·hạm đến cộp một cái thật to.
“Xin lỗi sư tỷ, là ta không cẩn thận.” Lục Nguyên trước hết lấy lại phản ứng, định tiến đến đỡ đối phương ngồi dậy.
“Đau c·hết ta rồi, đau c·hết ta rồi.” Thiếu nữ không thèm để ý đến Lục Nguyên, đôi ngọc thủ khẽ vuốt ve vầng trán, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Sư tỷ không sao chứ?” Lục Nguyên bỏ túi tơ tằm ở dưới mặt đất, thân hình vừa đi được hai bước thì đã nghe thiếu nữ quát lên với giọng điêu ngoa: “Ngươi bị mù hả? Mắt mũi để dưới lòng bàn chân rồi sao?”
Lục Nguyên khẽ giật mình, tuy nói việc này một phần cũng là lỗi của hắn nhưng chưa đến mức quan trọng như vậy đi?
“Sư tỷ thứ lỗi, lần sau sư đệ sẽ cẩn thận hơn.” Lục Nguyên không còn cách nào khác đành phải nhịn đối phương một bước, nhặt lên túi tơ tằm tiến vào bên trong phòng dụng cụ.
Nhưng Lục Nguyên không ngờ rằng thiếu nữ kia tính tình nhỏ mọn đến mức dùng con dao đâm thủng túi đựng, tơ tằm cứ thế ồ ạt thoát ra ngoài rơi lăn lóc ở trên mặt đất.
Còn chưa kịp nói gì, thiếu nữ đã hét toáng lên: “Sư đệ, ngươi nhanh nhặt tơ tằm ở dưới mặt đất lên, nếu như để Kim phong chủ nhìn thấy chỉ sợ ngươi xong đời.”
Lục Nguyên vẫn chưa ý thức được sự việc vượt quá tầm kiểm xoát, hắn thật thà nhặt tơ tằm từ dưới đất lên bỏ vào trong túi đựng.
Lúc này một đạo kiếm ảnh vạch phá chân trời dần dần tiến đến, phía trên thân kiếm là một lão ẩu khuôn mặt già nua, hai bên mí mắt híp lại như lúc nào cũng có thể cụp xuống, thần sắc cực kỳ lạnh nhạt.
“Là ngươi để tơ tằm rơi xuống đất?” Âm thanh của lão ẩu lạnh lùng vang lên, khí tức ùn ùn ép về phía Lục Nguyên.
“Đệ tử lần đầu tiến đến giao tơ tằm còn có nhiều sơ sót, mong Kim phong chủ thứ tội.” Lục Nguyên khom người bẩm báo, sự việc vừa nãy nghĩ nghĩ vẫn là không nên nói ra.
“Phạt một tháng bổng lộc, tự động đến chỗ lão đầu kia khai báo đi.” Lão ẩu dần dần thu hồi khí tức của mình, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ kia có chút nhu hòa cùng nuông chiều, bước chân nhanh chóng tiến vào kho dụng cụ.
“Lêu lêu…” Thiếu nữ làm bộ mặt quỷ cười với Lục Nguyên sau đó hí ha hí hửng theo gót lão ẩu tiến vào bên trong, không cần nghĩ cũng biết quan hệ hai người không phải bình thường.
Hắn cũng không tiện nói gì, hai mươi linh thạch bổng lộc mà thôi. Trong túi của hắn còn hơn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, đầy đủ tu luyện đến Trúc Cơ trung kỳ thậm chí hậu kỳ.
Quay người rời khỏi Linh Môn Phong, Lục Nguyên rốt cuộc cũng về đến phòng của mình. Tự rót một chén nước suối mát lạnh, bắt đầu tiến vào quá trình tu luyện.
Thế nào là Trúc Cơ Cảnh?
Trước đây đối với vấn đề này Lục Nguyên đã từng suy nghĩ rất nhiều, có những lúc hắn từng nghĩ Trúc Cơ chính là cái nôi của tiên lộ, không có Trúc Cơ Cảnh vững chắc thì sau này thực lực sẽ khó mà tịnh tiến thêm.
Có những lúc hắn lại nghĩ Trúc Cơ thực chất cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là thành tựu kim đan: “Một viên kim đan nuốt vào bụng, mệnh ta không do trời!”
Thực chất Trúc Cơ Cảnh chính là một cái vạc đựng nước, tất nhiên to hay nhỏ phải nhìn tình huống của mỗi người. Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì Trúc Cơ là một trong những giai đoạn cực kỳ quan trọng đối với tu tiên giả.
Người khác nghĩ rằng Trúc Cơ Cảnh chỉ là bàn đạp để tiến vào Kim Đan Cảnh nhưng thực tế nó còn quan trọng hơn thế nữa. Nói một cách đơn giản vạc nước rộng mười mét sau khi xây thẳng lên sẽ vượt qua vạc nước rộng năm mét sau khi xây thẳng bao nhiêu lần?
Vô số lần!
Càng lên cao vạc nước có bán kính rộng hơn càng phát huy ra ưu điểm của mình, chính vì vậy Lục Nguyên mới không vội vàng sử dụng hết tất cả hạ phẩm linh thạch.
Soạt!
Kim linh căn nhàn nhạt xuất hiện ở trước mặt của Lục Nguyên, hắn cũng đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Linh căn, thật có quan trọng như vậy chăng?
Hắn sở hữu Luyện Huyết Ma Kinh có thể thôn phệ tu tiên giả khác làm lực lượng cho bản thân mình, cho dù lực lượng hấp thu được không đến một phần mười nhưng đã đầy đủ để hắn trải ra thông thiên đại lộ!
Nói đơn giản chỉ cần hắn không c·hết ngày sau tất sẽ có một chỗ cắm dùi tại tu tiên giới, thậm chí vượt qua Nguyên Anh Cảnh trong truyền thuyết.