Chiếc xe đang đến rất gần, cô muốn sử dụng khả năng tốc biến để né tránh. Nhưng vì anh đang ở gần nên cô không thể sử dụng năng lực siêu nhiên được. Song Kê chỉ kịp hét lên một tiếng trong hoảng loạn rồi nhắm mắt vì ánh đèn quá chói. Cô chỉ đành chấp nhận chuyện đen đủi đang ập tới.
Dù sao thì phù thủy cũng có khả năng tự chữa lành vết thương, vậy nên cô chắc chắn bản thân sẽ không sao. Tuy nhiên cô chợt cảm nhận được cơ thể mình đang di chuyển rất nhanh, như có một vòng tay nào đó đang siết chặt lấy cô.
Cảm giác cả người đập mạnh xuống vật cứng nhưng phần đầu lại êm ái, Song Kê mở mắt ra, cô nhìn thấy Chu Thần đang ôm lấy cô, cả hai đang nằm trên đất. Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng mắng chửi của tài xế xe ôtô xém chút đã tông trúng cô:
- Này! Đi đứng kiểu gì vậy? Chẳng nhìn đường gì cả!
Tài xế kéo kính xe xuống mắng một hơi rồi nhanh chóng lái xe rời đi. Song Kê cũng biết chuyện này là do lỗi của cô, vì cô đã vội vã băng sang đường mà không chịu quan sát trước nên xém chút đã gây ra hậu quả.
Trong phút chốc sự nguy hiểm vừa qua, cả hai nằm trên mặt đường mắt đối mắt nhìn nhau say đắm. Thì ra bàn tay của anh đang đỡ lấy đầu cô, thảo nào khi ngã xuống đất cô lại không cảm thấy đau.
- Chu Thần...
Cô vội ngồi dậy rồi đỡ lấy anh, xung quanh đây vắng vẻ ít người qua lại, nếu không cả hai đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Vừa đứng dậy, cô liền quan tâm hỏi han:
- Anh có sao không?
Chợt Song Kê nhìn thấy tay anh đang chảy máu vài chỗ do bị trầy xước, cô lo lắng vội nắm lấy cánh tay anh để xem thật kỹ:
- Anh bị thương rồi, phải mau sát trùng thôi.
Chu Thần lạnh lùng giật tay lại, trong khi vừa nãy thấy cô sắp bị xe tông, anh vẫn có lòng trắc ẩn mà bất chấp nguy hiểm lao đến cứu cô. Tay và chân của cô cũng bị trầy xước, nhưng cô chỉ chăm chăm lo lắng cho anh, chẳng chút bận tâm đến những vết thương trên cơ thể mình.
Cũng may là anh nhanh nhạy kéo cô né kịp, xém chút nữa Chu Thần đã biến chuyện giả liệt thành thật. Nếu anh biết cô là phù thủy và có thể tự chữa lành vết thương thì ắt hẳn sẽ rất tức giận vì bỏ công vô ích mà còn khiến bản thân mang thương tích.
- Tôi không muốn thấy cô nữa.
Vừa nãy lao đến ôm chặt lấy người ta, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm mà giờ lại nói lời lạnh lùng, phũ phàng. Chu Thần bước đến chỗ túi đồ bị rơi, anh cúi người, chưa kịp nhặt đồ lên thì Song Kê đã nhanh tay giúp anh nhặt lấy các món đồ đã bị rơi ra khỏi túi đựng do ban nãy té ngã.
- Của anh đây... Xin lỗi anh...
Chu Thần cố nhịn cơn thịnh nộ, anh chưa từng thấy cô gái nào bám theo anh dai dẳng như cô. Đã thế còn lơ đãng, xém chút đã gây ra tai họa. Anh giật lại túi đồ rồi lạnh lùng quay người muốn rời đi nhưng cô lập tức giữ tay anh lại.
- Dù sao thì cũng tại em mà anh mới bị thương, nên để em giúp anh sát trùng đã.
Chu Thần lạnh lùng trả lời:
- Không cần.
Nói rồi anh lại hất tay cô ra và dứt khoát rời đi. Trông trang phục của anh, dường như cô đã nhận ra anh đang đi đâu. Song Kê vội quay trở lại cửa hàng mua thuốc sát trùng và bông băng rồi lập tức đuổi theo anh.
Nhìn trang phục Chu Thần mặc và hướng anh đi, cô khẳng định anh đang đến sân bóng rổ ở gần đây. Quả đúng như cô nghĩ, Song Kê vừa đến sân bóng rổ đã nhìn thấy anh, cô đứng bên ngoài tấm lưới rào rồi bắt đầu gọi:
- Chu Thần à!
Lúc này Nghi Quân đang hỏi anh về những vết thương, đột nhiên anh đi mua đồ một lát, sau khi quay lại thì bị trầy xước khắp tay. Chu Thần còn chưa kịp giải thích thì nguyên do khiến anh bị thương đã xuất hiện.
- Này, cô gái đó là ai vậy?
Anh thở một hơi bất lực, vừa quay bước về phía cô vừa đáp lời:
- Kiếp nạn của đời tôi.
Anh rời khỏi sân bóng rổ trong ánh mắt tò mò của Nghi Quân:
- Vậy mà bảo là chưa có bạn gái, cái tên đáng ghét này.
Anh ấy đang nghĩ cô và anh có mối quan hệ yêu đương nam nữ nên cô mới đến tận đây tìm anh.
Chu Thần bước đến nắm tay Song Kê kéo cô đến một góc khuất rồi nói:
- Cô lại muốn gì đây?
Cô biết anh ghét mình, nhưng vì tình yêu hàng trăm năm qua mà cô đánh đổi tất cả để đến một thế giới xa lạ tìm anh thì bấy nhiêu khó khăn trước mắt có là gì.
- Em chỉ muốn giúp anh sát trùng vết thương thôi.
Chu Thần không muốn day dưa với cô thêm nữa, anh lạnh nhạt nói:
- Tại sao cô cứ tìm cách tìm đeo bám tôi? Thạch Song Kê, rốt cuộc cô đang có âm mưu gì?
Từ những lần cô gửi tin nhắn cho anh, Chu Thần đã cảm thấy bất thường, anh vẫn không ngừng thắc mắc về hành động kỳ lạ của cô.
- Em thích anh.
Cô không ngần ngại thừa nhận tình cảm mình dành cho anh, nhưng đối với Chu Thần, chuyện này chẳng khác gì một trò đùa.
- Thích tôi sao? Cô biết tôi bao lâu, hiểu về tôi bao nhiêu, mà đã nói thích tôi? Hơn nữa, cô nên nhớ cô là hôn thê của em trai tôi. Cô càng làm như vậy, chỉ càng khiến tôi khinh thường cô thôi.