Luyến Ái Từ Nơi Anh

Chương 12: Cô rất phiền




Cô nắm chặt lòng bàn tay vì tức giận, thật không ngờ anh phũ phàng, không trả lời tin nhắn đã đành, lần này còn thẳng tay chặn số điện thoại của cô để cô không thể nhắn tin cho anh được nữa. Song Kê đang nghĩ mình đã làm gì sai mà Bạch Chu Thần lại ghét cô đến vậy, rõ ràng cô đã nói, chuyện lần trước ở khách sạn là hiểu lầm, muốn gặp anh để giải thích rõ nhưng anh vẫn một mực khước từ.

- Tên đáng ghét!

Chỉ mới có được số điện thoại của anh hơn một tuần nay, chưa nhắn được bao nhiêu tin thì cô đã bị anh chặn.

- Nếu đã như vậy thì mình càng phải đến tận hang cọp.

Hành động chặn tin nhắn của Chu Thần càng khiến cô quyết tâm phải tìm được địa chỉ nhà của anh để đến tận nơi. Anh càng né tránh, cô sẽ càng tìm cách tiến về phía anh cho đến khi nào anh lay động mới thôi.

Song Kê buồn bực rời phòng đi vào bếp, cô mở tủ lạnh, muốn tìm nước ngọt để uống, như vậy cô sẽ thấy tâm trạng trở nên khá hơn.

- Hết nước ngọt rồi sao?

Cô tìm trong tủ lạnh nhưng chẳng thấy bất kỳ lon nước ngọt nào cả. Sẵn tiện cô muốn ra ngoài thư giải một chút nên đã đi bộ đến cửa hàng tiện lợi cách nhà không xa.

...

Chơi thể thao tốn nhiều sức lực, chẳng mấy chốc anh đã uống cạn mấy chai nước nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Chu Thần đứng dậy rồi nói với Nghi Quân:

- Cậu ở đây, tôi đi mua nước một lát.

Nói rồi anh nhanh chóng rời đi, cũng hơn nửa tháng anh mới có thời gian cùng bạn thân chơi bóng rổ, Chu Thần muốn đi mua ít bia và mồi nhậu, sẵn tiện cùng nhau nhâm nhi.



Anh đến một cửa hàng tiện lợi gần sân bóng, trùng hợp thay cô cũng đang ở đây. Song Kê đang chọn mua nước ngọt và vài món đồ ăn để bổ sung vào tủ lạnh trong nhà. Chợt cô nhìn thấy một túi bimbim số lượng có hạng, trên bao bì còn có hình phù thủy cưỡi chổi được vẽ theo phong cách ngộ nghĩnh.

Song Kê chẳng chút chần chừ, vội đưa tay cầm lấy gói bánh, nào ngờ cùng lúc một bàn tay khác vô tình chụp vào tay cô. Cả hai vội xoay mặt nhìn nhau, mắt đối mắt trong sự bất ngờ. Quả thật chạy trời không khỏi nắng, anh vừa thẳng tay block số điện thoại của cô thì bây giờ lại vô tình gặp Song Kê tại đây.

- Chu Thần, anh...

Cô ngập ngừng cất lời vì bất ngờ, không nghĩ cả hai có duyên với nhau đến mức này, cô còn chưa kịp tìm mà anh đã tự động "nộp mạng". Thì ra sân bóng rổ mà Chu Thần cùng Nghi Quân hay đến chơi ở rất gần khu nhà cô đang sinh sống. Do nơi đây ít dân cư, vắng người thưa thớt nên anh có thể tránh được sự bắt gặp của những người quen.

Anh cũng không ngờ "ghét của nào trời trao của đó", vốn dĩ muốn né tránh, cắt đứt liên lạc với cô nhưng giờ lại gặp.

Cô ngỡ ngàng, đưa mắt nhìn anh một lượt từ đầu đến chân rồi thốt lên trong sự kinh ngạc:

- Anh... không bị liệt sao?

Nghe cô hỏi anh mới chợt nhận ra bản thân đã bị lộ tẩy, thật không ngờ người con gái anh muốn tránh mặt giờ lại biết được bí mật của anh theo một cách dễ dàng như vậy. Dẫu trong tình huống khó xử nhưng Chu Thần vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, anh tỏ ra chẳng chút bận tâm đến cô, lại càng chẳng nhường nhịn mà tranh giành gói bimbim rồi lạnh lùng bước đến quầy tính tiền, chẳng thèm nói với cô dù chỉ nửa lời.

Thái độ khó ưa của anh khiến cô rất bực mình, nhưng ngẫm lại có lẽ anh không có thiện cảm với cô vì chuyện hiểu lầm ở khách sạn. Nhân cơ hội gặp nhau, Song Kê quyết tâm phải giải thích rõ. Thấy anh đã tính tiền xong và rời đi, cô vội vàng đuổi theo mà chẳng màn đến giỏ hàng đang lựa dang dở.

Vừa nhiệt tình đuổi theo anh, cô vừa gọi:

- Bạch tổng, Bạch tổng à...

Cô chạy theo anh và không ngừng gọi, bất chợt anh đứng khựng lại trong lúc Song Kê đang được đà đi tới, mặt cô đập vào lưng của anh, cô đưa tay xoa xoa chóp mũi vì đau. Chu Thần mặt mày hậm hực quay lại nhìn cô:



- Cô muốn gì?

Thấy anh đã chịu mở miệng ra nói chuyện với mình, Song Kê vội đáp:

- Em hy vọng anh có thể chấp nhận để ngân hàng IDC trở thành đối tượng trong đề án nghiên cứu của em. Mà... còn nữa, tại sao anh lại chặn em chứ? Bỏ chặn em có được không?

Cô ngước mặt nhìn anh, ánh mắt to tròn long lanh khiến anh chợt thấy bối rối. Nhưng trong lòng anh vẫn mặc định cô không phải người phụ nữ tốt, vẫn nên tránh xa cô thì hơn:

- Cô đang muốn uy hiếp vì đã phát hiện ra bí mật của tôi sao?

Cô không ngờ anh nghĩ xa đến vậy, ngược lại Song Kê cảm thấy rất vui vì anh vẫn lành lặn chứ nào có ý dùng bí mật của anh để uy hiếp.

- Em không có, em biết anh nhất định có lý do nên mới làm vậy. Em chỉ đơn thuần mong anh có thể suy nghĩ lại những điều em vừa nói thôi.

Anh chán ghét nhìn cô, lạnh lùng đáp:

- Cô có biết cô thật sự rất phiền không? Đừng làm phiền tôi nữa, vô ích thôi.

Anh nói lời phũ phàng rồi quay lưng rời đi. Cô buồn bã nhìn Chu Thần băng sang đường, không ngờ anh lại có ác cảm với cô đến thế. Nhưng nếu cô bỏ qua cơ hội lần này thì lại càng khó để gặp lại anh. Song Kê vội chạy theo người mình yêu, đồng thời cất tiếng gọi:

- Bạch tổng à, anh nghe em giải thích đi mà.

Tiếng còi xe chợt vang lên inh ỏi, ánh đèn pha ôtô lóe sáng đang đến rất gần, do gấp gáp đuổi theo anh nên trong phút chốc cô đã chẳng kịp nhìn đường...