Dựa vào lời hứa có được bằng cách giao nộp binh phù, ta bắt đầu ngày ngày đi lại trong cung, quang minh chính đại ức h.i.ế.p Khương Tĩnh Nguyệt. Cắt nát y phục đắt tiền của nàng, đập nát trang sức của nàng, ấn đầu nàng hành lễ với ta.
Cho đến khi nàng dập đầu đến chảy m..áu mới bằng lòng bỏ qua.
Nàng vẫn giả tiểu bạch liên hoa, khóc đến cả người phát run: "Không biết A Nguyệt đắc tội hoàng tỷ ở chỗ nào..."
Ta nắm tóc nàng, đụng vào mép bàn bên cạnh, cười nói: “Nước mắt của ngươi, để lại cho hai tên ngu xuẩn Lý Vô Già và Khương Diên Quân đi.”
"Muội biết, hoàng tỷ oán hận muội chiếm được sự thiên vị Thái tử ca ca và Thế tử điện hạ --"
Ta đạp ngã nàng: "Hừ, bọn họ sủng ái ngươi như vậy, tại sao không đến giúp ngươi báo thù đi?"
Bây giờ nàng đã khác trước kia, không những đã trở thành muộii muội được Khương Diên Quân sủng ái nhất, mà còn cùng hắn leo lên bám vào cái cây cao Chu quý phi.
Chỉ tiếc, hai người này vẫn phải dựa vào hơi thở của phụ hoàng.
Mà phụ hoàng lại bận rộn thu hồi binh lính theo ta ba năm, không dám quang minh chính đại xử trí ta.
Huống chi, trong mắt phụ hoàng, ta bất tài lại hung hãn, chỉ dám ức h.i.ế.p Khương Tĩnh Nguyệt, không dám phản kháng tước quyền của hắn.
Hắn cầu còn không được.