Tất nhiên là không.
Ta mới giao nộp binh quyền, cho dù là vì thể diện hòa bình, phụ hoàng cũng sẽ không bởi vì chút chuyện vặt vãnh này mà trừng phạt ta. Không những như thế, hắn còn hạ chỉ phong ta làm Minh Hoa công chúa. Còn ban thưởng không ít kỳ trân dị bảo.
Ta lĩnh chỉ tạ ơn.
Sau đó quay đầu để cho Phương Cảnh Ngọc vận chuyển đồ vật đến Giang Nam và bắc cảnh, bán toàn bộ lấy tiền mặt, coi như chuẩn bị quân lương.
Đêm khuya yên tĩnh, ta và nàng mặt đối mặt ngồi trong chòi nghỉ mát ở phủ Công chúa.
"Khương Diên Quân thật đúng là ngu xuẩn, cũng không ngẫm lại, nếu không phải ta ngầm đồng ý, lời đồn đãi có thể truyền nhanh như vậy sao?"
Chính xác.
Cái gọi là tranh công trong lời đồn đãi, là do ta và Phương Cảnh Ngọc lên kế hoạch truyền đi.
Để bên ngoài nghĩ rằng công chúa Khương Thư Ý càng vô năng thất quyền (vừa bất tài vừa không có quyền lực) thì việc âm thầm chiêu binh mãi mã, bài binh bố trận mới có thể không dễ dàng bị phát hiện.
Phụ hoàng u mê, ta đã sớm phát hiện ra. Lần này hồi kinh, vốn là định trợ giúp ca ca xưng đế, báo được thù cũng coi như an ủi mẫu hậu trên trời có linh thiêng.
Nhưng ca ca ta nhận trộm làm mẹ, cũng trở thành một tên ngu xuẩn bất tài.
Không sao, vậy đổi thành ta.