Lưu Niên Tự Thủy

Chương 105




Sau khi tắm xong, Mẫn Hướng Hàng im lặng ngồi bên giường nhìn Lệ Hàn Bân, phòng ngủ chỉ để một ngọn đèn tường màu ấm, mạ lên cho người trên giường một lớp ánh sáng nhu hòa, chiếc bụng cao cao gồ lên phập phồng theo nhịp thở, làn môi lấp lánh ánh nước khiến người ta không kìm chế được mà muốn hung hăng giày vò một phen.

Một luồng sức nóng từ từ dâng lên dưới hạ thân Mẫn Hướng Hàng, truyền đến khắp tứ chi cơ thể như dòng điện. Cúi đầu nhìn phân thân đã tự thẳng đứng, Mẫn Hướng Hàng bất lực lắc đầu cười một cái, lập tức đứng lên, chuẩn bị đi xối nước lạnh.

"Hàng, đừng đi..." Có lẽ là động tác đứng dậy khi nãy đã đánh thức người đang ngủ say, Lệ Hàn Bân dùng tay níu chặt Mẫn Hướng Hàng lại, đôi mắt mơ màng chất chứa đầy yêu thương, thỉnh cầu, và cả dục vọng đang rục rịch ngóc đầu.

"Hàn Bân, ừm... anh chỉ đi xối nước... thôi." Mẫn Hướng Hàng cật lực nén lại con sóng nóng ran cuồn cuộn ngút trời trong cơ thế, ngượng ngùng lắp bắp.

Lệ Hàn Bân gồng thân mình nặng nề chậm rãi ngồi dậy trên giường, đôi mắt nồng nhiệt kia vẫn luôn nhìn theo Mẫn Hướng Hàng, không nói gì.

"Hàn Bân, em sao thế? Có phải thân thể khó chịu không?" Ánh mắt khác lạ của người yêu khiến Mẫn Hướng Hàng cảm thấy bất an, anh vội vàng ngồi lại bên giường, ôm lấy đôi vai gầy gò của Lệ Hàn Bân, sốt ruột.

Lệ Hàn Bân dùng ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mẫn Hướng Hàng, gật đầu như xác nhận, thanh âm ngái ngủ phá vỡ màn đêm an tĩnh: "Hàng, bây giờ em thật sự rất khó chịu, hạ thể vừa ướt vừa ngứa vừa khó chịu." Nói xong, cậu dùng bụng mình cọ cọ vào người Mẫn Hướng Hàng.

Dục hỏa lan tràn như lửa cháy trên bãi cỏ, Mẫn Hướng Hàng cố gắng bảo trì lí trí cuối cùng, nửa đưa nửa đẩy: "Hàn Bân, bây giờ em đang mang thai, mình vẫn là... ờm... đừng quá kích động."

"Ngốc." Lệ Hàn Bân kéo tay Mẫn Hướng Hàng đặt bên bụng mình, cười nhạt: "Đã vào thời kì ổn định rồi, chuyện phòng the vừa phải không chỉ không hại đến bé con, mà còn giúp cho quá trình sinh sản sau này."

"Nhưng mà... mấy hôm nay bé con động đậy nhiều lắm, mình có thể 'vận động kịch liệt' thật sao? Thân thể em không có vấn đề gì chứ?" Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng xoa bụng người, xót xa hỏi.

"Hàng, nếu anh không ôm em, thì thân thể em mới 'có vấn đề' đấy! Bây giờ nó đang ngủ rồi, mình tranh thủ thời gian làm đi." Lệ Hàn Bân chủ động cởi áo ngủ màu trắng của mình ra, thân thể đẫy đà rõ ràng lộ ra trước mắt, chiếc bụng trắng trẻo đang thai nghén một đứa trẻ treo nặng nề trước bụng dựng phu trông vô cùng đồ sộ.

"Hàn Bân, anh yêu em..." Không có người đàn ông bình thường nào có thể chối từ sức hấp dẫn từ người thương, nhìn xuân quang phơi phới trước mặt, Mẫn Hướng Hàng kiềm lòng không đặn mà nuốt nước bọt.

"Yêu em thì phải dùng hành động để chứng minh!" Lệ Hàn Bân trêu chọc, thò tay vào áo ngủ của đối phương bắt đầu gảy vuốt tới lui khí cụ cực đại cách lớp quần lót.

"Ưm... Hàn Bân..." Dục vọng vẫn không thể đạt được thỏa mãn trong tay, Mẫn Hướng Hàng nôn nóng muốn tấn công thẳng vào trong.

Hai người quăng áo ngủ bừa bộn trên đất, Mẫn Hướng Hàng kê mông Lệ Hàn Bân lên cao, tiến công bằng tư thế bên người. Một là để tránh đè vào bé con trong bụng dựng phu, hai là để thuận lợi thực hiện quá trình giao hợp.

"Hàng, mau, mau vào đi──" Lệ Hàn Bân tay trái bưng bụng, đâu lưng với Mẫn Hướng Hàng.

"Bân, đừng gấp, bây giờ thân thể em không như bình thường, mình nên cẩn thận thì hơn.."

Mẫn Hướng Hàng tham lam liếm láp làn da nhạy cảm dưới cổ Lệ Hàn Bân, một tay ôm vòng eo đẫy đà của dựng phu, một tay lùa qua hai cánh rừng đen rậm rạp, không ngừng cọ gảy trong thư huyệt song tính nõn nà mềm mại của Lệ Hàn Bân, d*m thủy càng lúc càng nhiều thấm ướt cả bắp đùi lẫn drap giường dưới người.

"Hàng, được rồi, mau! Em... em muốn!" Tình dục yếu mềm không ngừng kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể Lệ Hàn Bân, cảm giác trống rỗng không được lấp đầy làm cậu sắp phát điên.

"Bân, sẽ xong ngay!" Mẫn Hướng Hàng banh hai cánh mông cong của Lệ Hàn Bân, nơi tư mật lúc đóng lúc mở được dịch thể bao phủ óng ánh mê người, Mẫn Hướng Hàng đưa miệng lại gần, đầu lưỡi linh hoạt trượt trên từng rãnh thịt, mút mát ngon lành mật thủy khắp huyệt khẩu.

"Xấu... xấu xa! Em... không muốn lưỡi... Em muốn... ừm haaaa──!!" Dục hỏa nóng rực đến cực điểm gần như muốn thiêu cháy cơ thể Lệ Hàn Bân, trong phòng ngủ vang vọng tiếng thở dốc lẫn tiếng gầm khàn thấp ái muội khiến người ta đỏ mặt tía tai.

"Bân, em muốn cái gì cơ?" Mẫn Hướng Hàng thu lại đầu lưỡi, tiếp tục dùng ngón tay trêu chọc huyệt khẩu đã có chút lật ra ngoài của Lệ Hàn Bân, giọng đùa bỡn.

"Um... Vô lại! Em... em muốn anh... yêu em!" Lệ Hàn Bân nhẹ cắn môi, hơi nghiêng đầu sang, ngại ngùng trừng Mẫn Hướng Hàng một cái.

"Được, tuân mệnh!" Thấy thời cơ đã chín muồi, Mẫn Hướng Hàng quen tay nhanh việc nắm lấy vật cực đại của mình, cẩn thận cắm vào trong thư huyệt Lệ Hàn Bân, sợ sẽ làm đau cậu và bé con.

Nhịp điệu cắm rút vô cùng chậm rãi và yếu ớt vì Mẫn Hướng Hàng đang lo lắng, Lệ Hàn Bân bất mãn cau mày, kháng nghị: "Hàng, ưm... anh nhanh lên một chút! Dùng lực mạnh lên!"

"Nhưng mà..." Anh sợ làm em với con bị thương mà.

"Um ahh... Sau khi mang thai... nhu cầu tình dục sẽ tăng cao. Anh thế này... không nặng không nhẹ... làm em khó chịu quá!" Lệ Hàn Bân cắt ngang lời Mẫn Hướng Hàng định nói, thở dốc nói tiếp.

Làm trái ý bố bầu là đại kị, Mẫn Hướng Hàng gia tăng sức lực, vật cực đại cương thẳng tiếp tục đâm rút va đập trong nội bích mềm mại ướt nóng kia. . truyện ngôn tình

"Hừ haaa──! Ưm aa──!! Hàng, sâu một chút! Sâu... thêm một chút!" Lệ Hàn Bân không ngừng ngoe nguẩy mông, phối hợp với động tác xỏ xiên của Mẫn Hướng Hàng.

"Ư ── Hàng, anh chậm quá! Nhanh lên... nhanh lên!!"

Mẫn Hướng Hàng vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng dốc sức thỏa mãn người yêu, không chừa lại chút sức lực dư thừa nào. Hai người sữa nước hòa vào nhau như hai chú tôm đang chồng chéo bám chặt vào nhau, thỏa sức hưởng thụ niềm vui mây mưa như ở cõi tiên.

Họ không ngừng đòi hỏi ở nhau, không biết đã làm bao nhiêu lần, khi tinh dịch màu trắng sữa lại lần nữa phun trào, Mẫn Hướng Hàng kiệt sức, cả người rã rời, đờ người ngẩng mặt nhìn người nằm trên giường, đuối đến không thở kịp.

"Hàng, sao anh dừng lại vậy, em muốn nữa." Lệ Hàn Bân xoa bụng chậm rãi nhích người sang, đôi mắt to long lanh chớp chớp ra vẻ vô tội, hai hàng mi như cánh bướm cũng chớp nháy theo, khiến người ta không nỡ lòng từ chối yêu cầu của cậu.

"Không thành... vấn đề." Mẫn Hướng Hàng liếm đôi môi khô khốc, cố gắng đáp ứng, trong đầu nhảy ra một câu: Đàn ông mang thai mạnh như hổ.

Nhưng mà, cho dù cạn kiệt sức lực thì đã sao? Chỉ cần Hàn Bân vui vẻ thỏa mãn, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì? Nghĩ thế, mọi uể oải trong Mẫn Hướng Hàng nhất thời biến mất.

"Hàn Bân, lần này, anh nhất định sẽ làm cho em nhanh lên cao trào hơn nữa." Mẫn Hướng Hàng cười nhạt một cái, cẩn thận giúp người yêu nghiêng người qua, tách hai chân của cậu ra, bắt đầu một cuộc vận động giường chiếu mới...