Lưu Niên Tự Thủy

Chương 104




Trong phòng khách, tivi vang lên tiếng nhạc kết thúc phim hoạt hình, Khiếu Khiếu duỗi người một cái, ngã người đại trên thảm lông nằm nghỉ.

"Em ơi, em ngủ rồi hả?" Bính Bính nhấc bàn chân nhỏ đạp nhẹ vào cậu nhóc đang nằm trên đất, thử gọi dậy.

"..." Con ngươi trong hốc mắt bỗng động đậy, Khiếu Khiếu giả vờ không nghe thấy, giữ nguyên tư thế đang ngủ say.

Thấy khóe miệng em trai tự động nở nụ cười như có như không, Bính Bính gãi đầu, lạnh lùng nói: "Khiếu Khiếu, em ngủ ở đây đi nha, anh lên lầu tìm ba với em bé!"

Nghe thấy câu này, Khiếu Khiếu lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi tấm thảm nhanh như bay, ríu rít kéo tay áo Bính Bính nói: "Em cũng muốn đi xem em bé."

Bính Bính nở một nụ cười đáo để, kề sát bên tai em trai, trêu chọc: "Anh ba lừa đảo đòi đi thăm em bé kìa!" Dứt lời, nhóc bèn xỏ đôi dép lê nhỏ vào chân, liều mạng chạy lên phòng ngủ của cha và ba.

"Anh hai thúi──!!" Khuôn mặt trắng nõn của Khiếu Khiếu phút chốc phồng đỏ, vừa vội vàng theo lên lầu, vừa lải nhải, bước chân vội vã như tiết tấu vang tiếng lạch bạch không ngừng trên cầu thang.

"Anh hai xấu xa, coi anh chạy đằng nào!" Cuối cùng cũng đuổi theo kịp với Bính Bính đang đứng trước cửa phòng ngủ, Khiếu Khiếu lập tức bước lên chụp tay anh trai, vểnh mỏ phồng má lớn tiếng.

"Suỵt── em nói nhỏ thôi, ba Bân không khỏe, mình đừng làm ồn". Bính Bính hơi chau mày, bóp mặt Khiếu Khiếu như trừng phạt, khẽ giọng nhắc nhở.

Khiếu Khiếu nhón chân, đưa cái đầu nhỏ vào thăm dò bên trong phòng ngủ, chỉ thấy ba Bân của nó đang cụp mắt mệt mỏi tựa trong lòng ba Hàng trên giường, có khi đôi môi nhạt màu còn kêu lên vài tiếng khó chịu. Còn ba Hàng thì vẻ mặt lo lắng vừa dùng tay xoa bóp phần bụng căng tròn cho người còn lại, vừa nhẹ giọng thì thầm bên tai ba Bân, tựa như đang an ủi gì đó.

"Anh ơi, mình xuống lầu chơi ghép gỗ đi." Khiếu Khiếu thu lại ánh mắt, chau mày nhìn Bính Bính, nhỏ giọng đề nghị.

Bính Bính hiểu ý gật đầu, dắt em trai chuẩn bị đi, sau lưng vang lên giọng ôn tồn từ tính của cha: "Các con, sao chưa vào?"

Hai anh em nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, chậm rãi ngồi bên mép giường. Mẫn Hướng Hàng sờ mái tóc mềm mại của con theo thói quen, nghiêm túc dặn dò: "Cha không khỏe, các con phải ngoan nhé. Không được ồn ào, không được hư, đã hiểu chưa?"

"Dạ, hiểu rồi ạ." Bính Bính và Khiếu Khiếu ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy các con hiểu chuyện như thế, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân nắm chặt tay, nhìn nhau mỉm cười.

"Ba Hàng ơi, tại sao ba phải xoa bụng giúp ba Bân vậy ạ?" Khiếu Khiếu mở to đôi mắt long lanh, đột nhiên nhìn động tác trên tay Mẫn Hướng Hàng, bụng đầy thắc mắc.

"Em bé đã hơn sáu tháng rồi, mỗi ngày đều đấm đá trong bụng ba Bân các con, ba Hàng đang cố gắng dỗ dành 'cao thủ võ lâm' này đó!" Lệ Hàn Bân cố gắng nén lại cơn đau do máy thai kịch liệt tạo thành, mỉm cười nói đùa.

"Ba ơi, con cũng muốn giúp ba dỗ em bé." Khiếu Khiếu tích cực xin xỏ.

"Em bé hư, ba không dỗ được con nữa rồi. Bây giờ đổi anh ba đến nói chuyện với con nha." Mẫn Hướng Hàng cúi đầu hôn lên chiếc bụng căng tròn của Lệ Hàn Bân rồi đặt bàn tay béo múp của Khiếu Khiếu lên bụng cậu.

"Waaa── thần kì quá! Em bé đang chơi trò chơi với con nè ba!" Nhìn da bụng của cha lồi lên từng cụm, Khiếu Khiếu phấn khích quên mất nhiệm vụ dỗ em, háo hức chơi trò trốn tìm với em bé chưa ra đời. Tay nhóc di chuyển đến đâu, bàn chân nhỏ của em bé đá đến đó. Lệ Hàn Bân nằm trên giường sớm đã đau đến trắng bệch mặt, mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười bình tĩnh.

Tên ngốc này, vì để con vui mà lại cậy mạnh... Mẫn Hướng Hàng không khỏi nhăn mày, định bảo con trai dừng lại, bàn tay nhỏ của Khiếu Khiếu đã bị Bính Bính đập mạnh một cái.

"Đau quá anh hai! Sao anh lại đánh em?" Khiếu Khiếu thổi mu bàn tay đã sưng đỏ, tội nghiệp nói.

"Ba Bân còn đau hơn em!" Bính Bính hếch khuôn mặt giận dữ, nói thẳng.

"Con... ba ơi, con xin lỗi." Nhìn kĩ sắc mặt cha không còn huyết sắc, trắng nhợt như giấy, Khiếu Khiếu cúi đầu áy náy.

"Khiếu Khiếu, ba không... sao." Lệ Hàn Bân nắm chặt chăn bên cạnh, hòa hoãn trận máy thai thô bạo, giọng yếu ớt an ủi con trai.

"Ba ơi, con giúp ba dỗ em nha." Bính Bính ưỡn thẳng lưng, ánh mắt kiên định, nói.

"Không được!" Mẫn Hướng Hàng ngồi bên cạnh dùng tay lau đi mồ hôi trên trán cho Lệ Hàn Bân, không nghĩ ngợi gì đã từ chối đề nghị của con trai.

Lệ Hàn Bân bị máy thai hành hạ đến đuối sức kéo tay Bính Bính lại, chậm rãi đặt bên bụng mình, vẫn nở nụ cười hòa ái với con như bình thường.

Bính Bính lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn vo của cha, miệng lẩm bẩm: "Em bé ngoan, phải ngoan nha. Chỉ cần em không quậy cha nữa, anh sẽ cho em xe điều khiển với kem mà anh thích nhất. Em thấy có được không..."

Bé con trong bụng cha tựa như vô cùng nghe lời anh hai, chẳng bao lâu đã yên lặng. Nhìn chân mày người yêu dần giãn ra thoải mái, Mẫn Hướng Hàng thở phào như trút được gánh nặng, cưng chiều véo các má phúng phính của Bính Bính: "Nhóc con, không tệ nhé. Ba sẽ thưởng cho con một chiếc xe trượt điều khiển từ xa nha!"

Khiếu Khiếu bị lãng quên ánh mắt ghen tị, Bính Bính lại bất ngờ lắc đầu: "Ba ơi, cha ơi, hai người thưởng cho con cái khác được không?"

"Ồ, vậy con nói thử xem con muốn cái gì?" Lệ Hàn Bân nói xong nghiêng người đổi tư thế. .

||||| Truyện đề cử: Cường Bách |||||

"Con muốn đặt tên cho em bé. Ừm... tên là Quai Quai* đi." Bính Bính đảo đôi mắt tinh anh, nói tiếp: "Con hi vọng em bé sẽ không bao giờ quậy cha, luôn ngoan ngoãn giống như bây giờ."

[*Quai Quai: Bé Ngoan, Ngoan Ngoãn.]

Mẫn Hướng Hàng nghe con trai nói xong hơi ngẩng người một lát, sau đó từ từ nở nụ cười, gật đầu khen ngợi: "Nickname Quai Quai được lắm, trai gái đều dùng được."

"Anh hai giỏi quá! Giỏi hơn siêu nhân sao hỏa luôn!" Khiếu Khiếu nhỏ tuổi đã học được cách vuốt đuôi.

Lệ Hàn Bân bất giác xoa bụng, cánh môi nhạt màu như cánh hoa khẽ cong lên một vòng cùng đẹp đẽ, làm điên đảo chúng sinh, cười nói: "Bé ơi, sau này nickname của con là Quai Quai nhé."