Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Chương 5: Ông chủ




Hạ Trân Dao mang theo Ngu Ngốc lao vút đến nơi làm việc. Cảnh tượng trước mặt khiến cô trợn tròn mắt. Tạ Cảnh Nghị đến đây không chỉ có mình hắn và tên trợ lý mà còn có một đoàn người mặc vest đen, đeo kính đen, bọn họ đứng thẳng thành một hàng bên cạnh những chiếc xe đắt tiền.

Chủ quán mì ngay cạnh quán cô đã thấy nhóm người này rất khả nghi, bà đã để ý đến đám người này đã đứng đợi ở đây từ rất lâu. Khi thấy Hạ Trân Dao vừa đến, bà chủ tiệm mì vội chạy ra kéo tay cô hỏi han:

“Cô nợ tiền người ta sao? Hay mấy hôm nay có đắc tội với ai không? Nhìn bọn họ đáng sợ quá, là xã hội đen đến tìm cô đó! Nếu được thì mau trốn đi, tôi yểm trợ cho.”

Quả thật, Hạ Trân Dao trong lòng sợ đến phát run. Cô vậy mà lại suýt bùng hẹn, khiến tổng tài nghìn tỷ đích thân dẫn một đám người đến đây để tính sổ.

“Không có chuyện đó đâu bác, cháu phải mở cửa tiệm rồi! Tạm biệt bác!”

Hạ Trân Dao cầm chìa khoá lên mở cửa, khi cô định bước vào thì bóng dáng cao lớn của người phía sau khiến cô phát hoảng. Cô không dám quay lại nhìn, chỉ dám nhắm mắt bước vào trong tiệm. Vẫn như thường lệ, cô nở một nụ cười công nghiệp với khách hàng:

“Buổi sáng tốt lành thưa quý khách!”

“Cô bình minh sớm quá nhỉ?” - Trong lời nói của Tạ Cảnh Nghị chứa đầy sự mỉa mai.

Hạ Trân Dao biết rất rõ ý tứ trong câu nói của hắn, cô chỉ cúi đầu, bày tỏ tấm lòng xin lỗi:

“Thật xin lỗi đã khiến anh và mọi người chờ lâu! Tôi xin chịu mọi lỗi lầm, tiền khám và chăm sóc chim tôi sẽ giảm cho anh một nửa.”

Nhưng khi nói xong, cô lại cảm thấy lời nói của mình thật thừa thãi! Hắn có nhiều tiền như vậy, sao lại có thể vì vài ba đồng bạc lẻ kia chứ…

Khi cô đang miên man suy nghĩ thì chợt bị tiếng quát của Hoàng Hải Lưu làm cho giật mình: “Mấy cậu có biết nghĩ không vậy? Cái quán nhỏ và tồi tàn như này mà cũng muốn kéo hết nhau vào sao? Đứng ra ngoài đi, đừng làm sập tiệm người ta!”

Câu nói này của anh ta khiến trái tim cô bị tổn thương sâu sắc.

“Lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô, nhưng lần sau, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu…” Tạ Cảnh Nghị vừa nói, vừa nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.

Cô rất sợ bị hắn nhìn như vậy.

“Chim hoàng yến của anh đã khá hơn rồi. Nó chỉ bị rối loạn tiêu hoá, anh cho nó uống thuốc theo đơn tôi kê, cho ăn uống theo loại thức ăn này thì sẽ khá lên thôi!”

Cô trao trả lồng chim lại cho trợ lý của hắn.

“Vậy còn chuyện nó hót thì sao? Sao tôi chưa thấy nó hót?”

“Chuyện này… có thể là do vấn đề tâm lý, có lẽ bé đã chịu phải cú sốc nào đó mới dẫn tới việc không thể hót! Anh nhớ lại xem mình có từng làm gì khiến bé bị ám ảnh không?”

Tạ Cảnh Nghị một mực phủ nhận, nếu không phải tiếng hót của con chim hoàng yến kia nghe rất dễ chịu thì hắn sẽ không phải vất vả tìm người chữa bệnh cho nó.

“Làm cách nào để chữa khỏi?”

“Chuyện này cũng rất khó nói! Nó phụ thuộc vào bé và người chăm sóc, anh cứ từng bước cố gắng, có thể bé sẽ vui vẻ đón nhận và có thể hót trở lại!”

Tạ Cảnh Nghị làm sao có đủ kiên nhẫn mà nghe hết những lời cô chỉ bảo chứ?

“Tôi thấy con chim kia có vẻ rất thích cô. Nếu được, tôi có thể thuê cô đến biệt thự của tôi làm người chăm sóc riêng cho nó!”

“Chuyện này không được đâu! Công việc chăm sóc thú cưng ở cửa tiệm bình thường khá bận rộn. Nếu phải chăm sóc riêng cho chim của anh, tôi e là không có thời gian!” - Hạ Trân Dao nói dối không chớp mắt, chăm sóc Ngu Ngốc có một buổi tối cô đã sợ phát khiếp. Nếu chăm sóc lâu hơn nữa, chỉ sợ cô sẽ bị chủ của nó trả thù.

Hoàng Hải Lưu biết cô đang suy nghĩ điều gì, anh ta tiến lên, cầm một bản hợp đồng đưa cho cô:

“Cô Hạ không cần căng thẳng! Nếu cô chăm sóc tốt, số lương khởi điểm sẽ là 10000 usd, nếu chim hoàng yến có thể hót, tiền sẽ tăng lên 20000 usd. Hợp đồng có thể hủy bất cứ lúc nào nếu cô muốn, đặc biệt, cô Hạ sẽ được đặc cách không phải đền bù hợp đồng nếu chấm dứt!”

“Tuy nhiên, bên chúng tôi cũng có một số yêu cầu nhất định. Một ngày làm việc 12 tiếng, lúc làm việc không được có bất kỳ sai sót nào gây ảnh hưởng đến chú chim. Nếu không, cô sẽ phải đền bù số tiền tùy theo mức độ nghiêm trọng hoặc sẽ được trừ trực tiếp vào lương. Nhưng cô Hạ không cần phải lo lắng, tiền lương và tiền thưởng sẽ tăng theo thời gian và cũng còn tùy thuộc vào tâm trạng ông chủ chúng tôi nữa. Nếu cô tiếp nhận công việc này, đối với cô, chỉ có lợi, không có hại!”

Hạ Trân Dao nghe xong hai mắt sáng rực, cô không nghĩ mình có thể kiếm được số tiền lớn đến như vậy chỉ nhờ vào việc chăm sóc chim của tổng tài.

“Ông chủ, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc được giao!”

Cô cầm lấy bản hợp đồng, ký xác nhận trước sự chứng kiến của Tạ Cảnh Nghị và Hoàng Hải Lưu.

Mặc dù được nói là người chăm sóc riêng cho Ngu Ngốc, nhưng cũng không thể phủ nhận, Hạ Trân Dao hiện tại chỉ đang làm một người giúp việc “cao cấp” cho con chim hoàng yến mà thôi.

Cô cùng đám người bước ra khỏi cửa tiệm, bắt đầu từ hôm nay, cô đã trở thành giúp việc phụ trách chăm sóc Ngu Ngốc.

Bà chủ tiệm mì vẫn rất lo lắng cho cô, khi bà thấy cô đi ra, thì liền chạy lại lôi kéo hỏi han: “Cô có sao không? Có bị đánh đập không? Nếu cần, tôi giúp cô báo cảnh sát!”

Hạ Trân Dao rất cảm kích tấm lòng của bà: “Bác à, người đàn ông giờ đã trở thành ông chủ của cháu. Cửa tiệm này, nay mai cháu sẽ dỡ bỏ. Bác ở lại bảo trọng, thỉnh thoảng cháu sẽ ghé thăm bác!”