“Cái con chim vàng chết tiệt này là của ai? Đêm tối để ngoài vườn là muốn hù chết người à? Nhìn gì, tao đang muốn bóp chết mày luôn đấy! Còn nữa, cái điện thoại mới mua của tao cũng vì mày mà vỡ đấy, có bán mày đi chưa chắc đã kiếm lại được đâu!” - Anh ta tuôn ra một tràng dài toàn những lời thô tục mà không hề biết sau lưng mình đang có người.
Lý Minh Kỳ muốn đưa tay vào trong lồng bắt lấy con chim thì bị Hạ Trân Dao chạy tới ngăn lại, cô hốt hoảng nâng niu chiếc lồng chim: “Anh làm cái gì vậy? Nó chỉ bé có chút xíu mà anh cũng muốn bắt nó à?’’
“Hai người ra từ bao giờ vậy?” - Anh ta có chút thảng thốt.
“Mời cậu về cho!” - Mẹ cô không thèm trả lời câu hỏi của Lý Minh Kỳ, bà ngay lập tức muốn tiễn người đi.
“Dì à, vừa rồi cháu hơi khó kìm nén nên toàn nói những lời khó nghe, mong dì bỏ qua!”
“Muộn rồi, cậu về đi! Những gì cậu nói, tôi đều nghe rất rõ. Tôi khá thất vọng về cậu!”
Lý Minh Kỳ nghe bà nói vậy thì không còn giả vở nữa: “Nói thật, đứa con gái ngốc kia của bà cũng chẳng xứng để vào trong mắt tôi đâu!”
Anh ta rút trong người ra một bao thuốc rồi đưa một cây lên miệng, châm lửa, nhả khói, từng hành động trông có vẻ rất thành thục. Nhưng anh ta chưa đi luôn, mà đứng ở đó chờ bạn đến đón. Cậu bạn anh ta lái xe mui trần đến, trong xe còn có hai vị nữ ngồi hai bên. Lý Minh Kỳ bám vào thành xe nhảy vào chính xác vị trí còn trống ở phía sau, hai tay ôm hai người đẹp.
“Tạm biệt!” - Anh ta ném điếu thuốc xuống trước cổng nhà trước ánh nhìn của Hạ Trân Dao và mẹ.
Chiếc xe mui trần rít ầm lên rồi lao với tốc độ kinh khủng về phía trước.
“Đúng là xui xẻo!” Mẹ cô vừa mắng vừa thu dọn điếu thuốc lá còn đang cháy dở dưới đất. Nếu biết trước thì có đánh chết, bà cũng không đem cái “đống rác” kia về nhà.
“Hạ Trân Dao, cái thứ đó là gì hả?”
“Dạ!” - Cô định lấp liếm cho qua chuyện nhưng không được, đến cuối cùng vẫn bị mẹ tóm.
“Nói, nó ở đâu ra? Nếu là con nuôi thì đưa đây, mẹ giúp con hầm canh!”
“Mẹ ơi, không được đâu. Nó là khách hàng của con mà, nếu nó xảy ra chuyện thì con cũng xong đời đó! Con cam đoan nó sẽ không làm ảnh hưởng đến mẹ đâu! Ngay cả hót nó còn không biết, mẹ xem nè!”
Mẹ cô “hừ” một tiếng rồi bỏ qua, bà trở về phòng, đầu óc quay cuồng nên phải uống thuốc. Bà ngồi xuống giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn bức ảnh cưới cách đây cả chục năm, bà thở dài:
“Nhanh nhỉ? Vậy là đã qua 17 năm ông rời bỏ tôi và con gái rồi nhỉ? Dạo này, sức khoẻ tôi cũng yếu dần rồi, mắt cũng mờ, sức khoẻ cũng chẳng còn được như trước… Chắc là tôi sắp đi gặp ông rồi đấy!”
“Diệp Lâm Yên tôi cả đời không bao giờ hối hận vì đã gả cho ông! Tôi chẳng qua là không yên lòng với cô ngốc Trân Dao kia của chúng ta thôi! Không biết, tôi còn đủ thời gian để nhìn nó bước đi cùng người đàn ông của đời mình không?”
Năm Hạ Trân Dao 5 tuổi, ba cô vì một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng mà đã ra đi. Lúc đó Diệp Lâm Yên mới 30 tuổi, một mình bà đã gánh vác cả gia đình, làm ăn tích góp mua được vài mảnh đất đắc địa để cho thuê, cũng kiếm được kha khá tiền để lo cho cô ăn học.
Căn bệnh ác tính đã theo bà suốt năm tháng tuổi trẻ đến tận bây giờ. Vì Hạ Trân Dao, bà mới cố gắng đến tận lúc này. Bà không yên lòng khi để con gái mình bơ vơ một mình ngoài kia, bà chỉ có một ước nguyện, trước lúc nhắm mắt có thể thấy cô hạnh phúc cùng người mình yêu.
****
Hạ Trân Dao định để lồng chim lại sau vườn, nhưng cô lại sợ, lỡ đêm nay mưa hoặc có sương sớm, Ngu Ngốc sức khỏe đã yếu nếu để bị lạnh e rằng sẽ….
Không còn đắn đo suy nghĩ gì nữa, cô ngay lập tức đem lồng chim lên phòng. Cô rón rén từng bước một, chỉ sợ mẹ sẽ giật mình thức giấc rồi phát hiện ra cô.
Chiếc lồng chim được cô “vận chuyển” một cách an toàn lên tận phòng. Ngu Ngốc đến giờ vẫn chưa chịu ngủ, nó chỉ tròn xoe mắt nhìn cô từ phía cửa sổ. Hạ Trân Dao còn bận làm việc, cô còn phải nghiên cứu kỹ cách chăm chim hoàng yến. Nhưng nhìn nó buồn tủi như vậy, cô lại không lỡ.
Cô kéo ghế sang phía cửa sổ, qua khe lồng, cô luồn tay vào chọc chọc nó. Ngu Ngốc ngay cả nhìn cũng chẳng thèm, nó quay ngoắt đi hướng khác.
Hạ Trân Dao càng chọc, nó càng cố tình quay đi.
“Mày giỏi lắm, tao thì sợ mày stress, còn mày thì ở đấy mà bơ tao.”
Trước khi đi ngủ, Hạ Trân Dao kiểm tra lại lượng nước và thức ăn trong lồng của Ngu Ngốc. Nước đã vơi đi nhiều, tuy Ngu Ngốc có ăn nhưng lại ăn rất ít. Hạ Trân Dao lấy thêm nước và thức ăn cho nó.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Trân Dao từ từ ngồi dậy từ giường, cô vươn tay đón ánh nắng mặt trời từ cửa sổ. Ngu Ngốc đã tỉnh dậy, nó nhìn cô, cô nhìn nó.
“Xem nào? Mấy giờ rồi?” - Hạ Trân Dao giật mình khi thấy đồng hồ đã qua 9 giờ sáng. Cô vội bật dậy, có thể là ngày hôm qua quá mệt mỏi nên cô quên đặt báo thức. Mà hôm qua, cô còn hẹn 8 giờ để chủ nhân Ngu Ngốc đến. Vậy mà, chính cô là người bùng hẹn! Liệu Tạ Cảnh Nghị có tức giận không nhỉ?
Hạ Trân Dao muộn đến cả tiếng cơ mà?!