Lưu Ly Toái

Chương 3




Nhưng là quả thật ta không đem hắn đặt trong lòng. Ta từ trước đến nay không có tự giác như vậy. Hắn vốn còn tưởng rằng, thái độ giận dỗi ngày đại hôn đã cho thấy lòng ta không muốn xa rời hắn, nhưng ta lại vẫn ngoan cố như cũ không hiểu. Có điều không lo, hắn nói có thời gian là có thể làm cho ta nhìn thẳng vào tình cảm ta dành cho hắn.

Ta chấn động cả người, vì miệng hắn nhắc tới “tình cảm:.

Ta kinh hãi không phải vì hắn chắc chắn. Mà vì hắn đúng lúc đâm tới chút cảm xúc ta cất giấu trong lòng.

Hóa ra đó chính là nguyên nhân mà ta vội vàng thành thân, trừ bỏ ta, còn có người biết. Nhất thời, ta không biết nên khóc hay nên cười. Mất công đem quan hệ giữa ta và hắn đặt ở một khoảng cách an toàn, mất công ta không ngừng sử dụng quyền lực thôi miên mình, hóa ra tất cả đều là vô ích. Trong lúc bất tri bất giác, ta hóa ra lại đi vào vết xe đổ của phụ thân. Nhưng có điều đáng mừng chính là, ta không có hãm sâu vào tay giặc như phụ thân.

Ta hít sâu một hơi, nói với hoàng thượng, xin cho phép ta từ quan.

Ta mặc kệ cái gì đợi ở phía trước, ta nhất định phải rời khỏi. Ta không muốn có kết cục như phụ thân.

Nhưng mà hắn nói không. Hắn hung tợn nói với ta, hắn tuyệt đối không buông tay, ta nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ta biết hắn sẽ phản ứng như vậy. Từ quan cũng không phải dễ dàng như thế. Ta chỉ thông báo cho hắn một tiếng mà thôi. Vì thế, ta không nói gì nữa.

Nhưng hắn lại chẳng hài lòng. Hắn còn chiếm lĩnh thân thể ta, trong ý loạn tình mê, hắn hỏi ta người phụ nữ kia có thể cho ta khoái cảm như vậy không? Nữ nhân kia sao? Không có khả năng đi. Chỉ có hắn mới hiểu cơ thể của ta. Trừ hắn ra, chẳng ai có thể nhìn thấy mị thái như vậy của ta.

Ta không nói lời nào, nhưng thân thể của ta lại thành thực thừa nhận, hắn nói đúng. Thân thể của thê tử, thân thể của nữ nhân, chẳng thể khiến ta vong tình. Mà hắn, lại như đem theo ma chú, làm cho ta không thể khống chế chính mình.

Mây mưa xong, ta muốn về nhà, lại bị hắn dùng trang sức khóa ở đầu giương. Hắn nói vì trừng phạt sự phản bội của ta, hắn muốn nhốt ta ba ngày.

Ta kinh hãi, liều mạng giãy dụa. Dùng đủ mọi lý do cũng không được giải thoát, Vì thế ta thốt ra, ta phải về nhà trông cục cưng.

Đây chính là lời nói làm ta hối hận. Ta vì câu nói này mà trả giá quá đắt.

Hắn lặng đi, sau đó âm ngoan cười, có phải thê tử của ta mang thai không?

Ánh mắt hắn vô cùng lãnh khốc, là ánh mắt đáng sợ nhất mà ta từng nhìn thấy. Ta vẫn cho rằng ta không hề sợ hãi hắn, chẳng có gì dao động được ý chí của ta. Nhưng giờ phút này ta hiểu rằng thực sự không phải là như vậy.Ta chẳng qua là chưa kiến thức qua cái gì gọi là chân chính tàn nhẫn. Ánh mắt của hắn, làm cho ta nghĩ đến dã thú đang say máu.

Ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay, con người này, có phải là hoàng đế cùng ta lớn lên hay không?

Nhìn hắn thật gần, ta không tự chủ được mà gật đầu.

Hắn hỏi lại ta, thực sự thích cục cưng như vậy sao?

Ta lại gật đầu. Ta biết ý tưởng như vậy là rất kỳ lạ, nhưng ta thực sự hi vọng sẽ có một cục cưng đáng yêu. Vì sao? Chính ta cũng chẳng rõ.

Nếu phải chọn một, ta muốn giữ lại ai? Hắn hỏi, mang theo cảm giác kỳ lạ mà hỏi.

Có ý gì? Ta không hiểu. Trên thực tế ta cũng không có thời gian mà hiểu. Hắn nằm lên người ta, dùng cách thức cuồng bạo chưa từng có mà ôm ta, làm ta bị giày vò trong thống khổ và khoái cảm không ngừng.

Ba ngày giam cầm, đổi lấy nửa tháng nghỉ ngơi. Chờ đến thời điểm ta có thể vào triều một lần nữa, mới biết hoàng đế mới ban bố một pháp lệnh. Vì phòng ngừa kẻ phạm pháp có thể uy hiếp tính mệnh quan viên mà đặc biệt bố trí hai thị vệ hộ thần cho các vị quan từ nhị phẩm trở nên. Nghe nói là bởi vì trước đó vài ngày binh bộ thượng thư đã bị thích khách đâm bị thương không thể vào triều.

Cảm giác nói cho ta biết sự tình cũng không phải đơn giản như vậy. Mà hộ vệ được phái tới cũng đã chứng minh suy nghĩ của ta.

Một trong hai người tới là Trác Hàng, là một trong tứ đại hộ vệ bên người hoàng thương, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh hoàng thương. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng một thân võ công đã không có địch thủ. hoàng thượng cư nhiên đem y đặt bên cạnh ra, đủ thấy trong đó chắc chắn có vấn đề. Khả năng lớn nhất đó là phòng ngừa ta không từ mà biệt.

Đây cũng không phải là kết quả mà ta tự mình đa tình rút ra, trên thực tế Trác Hàng cùng người đến cùng hắn có biểu hiện rất đáng hoài nghi. Gần như là khi ta đi nhà xí cũng phải đi theo. Hộ vệ tùy thân có cần làm đến trình độ này sao?

Vì thế ta trực tiếp hỏi Trác Hàng.

Trác Hàng là đứa nhỏ thành thật, y không biết nói dối, đặc biệt là với ta. Bởi vì ta chính là ân nhân cứu mạng của y. Hai năm trước trong một ngày tuyết rơi, nếu không phải ta mang y đang hôn mê trong tuyết lạnh ở nơi hoang dã, hiện giờ y có thể đã chuyển thế đầu thai rồi.

Dưới sự ép hỏi của ta, Trác Hàng ấp úng đến nói cũng không xong. Đặc biệt khi ta nhắc đến chuyện của binh bộ thượng thư đến tột cùng là ra sao, y lại nhìn quanh không nói lời nào.

Binh bộ thượng thư bị thương, tuyệt đối không phải là kiệt tác của “thích khách” nào đó. Hoặc là giả bị thương – có điều với tính cách ngay thẳng của binh bộ thượng thư mà nói thì khó có thể. Hoặc là chính hoàng đế phái người làm.

Ta ra một thân mồ hôi lạnh.

Hoàng đế làm ra hành vi như vậy, quả thực là điên cuồng. Ta nghĩ ta nên tự nghĩ một chút, hoàng thượng này còn có chỗ đáng giá để ta đi theo không? Vì thế ta lược thi kế nhỏ, điều nhóm hộ vệ đi, rồi một mình đi đến Bạch Vân thành. Sau đó ta mới biết được, hành vi này của ta quả thật bốc đồng, hại thảm rất nhiều người.

Đầu tiên là các vị văn võ đại thần. Nghe nói sự mất tích của ta làm mặt rồng giận dữ. Từ quan to đến binh linh đều bị hắn mắng đến không ngẩng đầu được. Hắn còn nhân cơ hội này mà chém mấy cái đầu. Nhưng theo ta được biết thì mấy người này đều là tham quan ô lại trong miệng dân chúng, chết cũng được lòng người, coi như là có lãi.

Tiếp đó là Trác Hàng, ta nghe nói y bị xử rất nặng, cụ thể thì ta cũng không rõ. Nhưng từ nay về sau hài tử vốn làm việc có chút xúc động kia bắt đầu thay đổi. Trở nên khéo léo, biết đưa đẩy linh hoạt, có vẻ đa mưu túc trí hơn. Ta không biết thay đổi như thế là tốt hay xấu. Có điều chỉ cần y vẫn trung thành và tận tâm như cũ là tốt rồi.

Bị thương tổn sâu nhất, là thê tử của ta. Ta không từ mà biệt khiến nàng lo lắng, thường xuyên mất ngủ, ban ngày thì đứng ngồi không yên. Tình trạng này kéo dài làm thương tổn thân thể của nàng, vì thế một chút không cẩn thận, nàng sinh non. Ta mất đi đứa nhỏ đầu tiên của mình.

Rất khó để tả lại tâm tình ta lúc đó. Lúc đó ta còn đang nhìn mây đâu khổ suy nghĩ vấn đề có nên tiếp tục cuộc sống quan trường hay không. Chờ ta thu được một chút tin tức, ta chỉ có một ý tưởng đó là phải nhanh chóng chạy tới bên người thê tử của ta.

Thời điểm nhìn thấy thê tử xanh xao gầy yếu ở trên giường, ta lại chẳng thể làm gì. Ta chỉ không ngừng giải thích. Nàng không rõ vì sao, lại chỉ tự trách mình không cẩn thận.

Mời thầy thuốc đến, nói phu nhân sinh non làm ảnh hưởng đến thân thể, tuy rằng chưa đến mức cả đời không thể có mang, nhưng muốn có con, cũng phải cố gắng điều dưỡng vài năm mới không xảy ra nguy hiểm