Nếu đã yêu nhau, tại sao lại phải làm cho nhau khổ sở như thế? Nếu đã yêu nhau, tại sao lại không thể đến bên nhau? Tình yêu không được chúc phúc, điều nhận lại chỉ là liên tiếp nối liền những khổ đau. Yêu rồi thì có gì tốt? Chẳng phải chính là nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế hay sao? Muốn tiến lên không được, muốn lùi bước lại càng khó khăn. Tựa như mỗi bước đi đều là kim châm, đâm vào lòng bàn chân của ta đau nhói. Thế giới này, tàn nhẫn như vậy. Người đối với ta cũng là tàn nhẫn như thế...
Chèn ép bản thân không được nghĩ tới đối phương, nhưng trái tim này, tại sao lại không nghe lời như vậy? Muốn buông bỏ đoạn tình cảm không thể nào có hồi kết tốt đẹp này, nhưng vẫn cố gắng nghẹn ngào, cố gắng bất chấp, không thể nào thoát ra. Yêu chính là như thế, muốn dừng cũng không thể nào dừng lại. Thế gian này, đi đến nơi đâu mới có thể bình an? Vì cái gì? Địa vị có thể dùng tình yêu của bản thân mình để đánh đổi hay sao? Nếu như đã không thể yêu nhau, tại sao lại còn phải gieo rắc hi vọng, khiến người càng ngày càng trầm luân? Giá như chưa từng gặp mặt, trái tim cũng sẽ không đau đớn như vậy. Giọt nước mắt, vì đau lòng mà lặng lẽ lăn dài...