Mặc Cửu Diệp cảm thấy vừa nãy bản thân giải thích đã rất ổn rồi, để đề phòng Bành Vượng hỏi tiếp những vấn đề khác, hắn vội cầm lấy một quả cà chua nhét vào tay Bành Vượng."
"Bành đại ca, thứ này ta vừa nếm thử, chua chua ngọt ngọt, còn ngon hơn cả trái cây."
Không nghi ngờ hắn, Bành Vượng nhận lấy quả cà chua rồi cắm một miếng to.
"Ừm, đúng là rất ngon, còn ngon hơn cả trái cây." Bành Vượng nói xong lại cắn thêm một miếng.
Hành động của hắn là mọi người xung quanh thèm muốn chết.
Mặc Cửu Diệp sẽ không bên trọng bên khinh, người thấy đều có phần, hắn đưa cho mỗi người một quả cà chua.
Sau khi ăn mọi người đều tỏ ý rất ngon, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn họ, quả thật là chưa đã thèm mà.
Mặc dù như vậy, nhưng mọi người ai cũng ngại mở miệng đòi Mặc Cửu Diệp đưa thêm.
Mặc Cửu Diệp chủ động lấy một ít rau xanh đưa cho Phương gia và Tạ gia, còn về phái quan sai, hắn quá hiểu tính cách của Bành Vượng.
Có đồ ăn ngon, bọn họ đều đến nhà mình ăn ké, chắc chắn sẽ không tự mình động tay, Mặc Cửu Diệp cũng miễn luôn suy nghĩ đưa đồ ăn cho họ.
Hách Tri Nhiễm dốt đặc cán mai cái khoản nữ hồng*, nàng cũng không có hứng thú, sau khi sắp xếp ổn thoả số đồ ăn này, nàng bèn quay về lều trại để nghỉ ngơi.
*Nữ hồng: ngày xưa dùng để chỉ những công việc may vá, dệt vải, thêu thùa mà con gái phải làm. (Baidu)
Cho tới tận khi sắp làm cơm tối, bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước. Khi nàng bước ra khỏi lều trại kiểm tra, nàng mới nhận thức được rằng, nàng có chút cảm giác tự bê đá đập vào chân.
Nữ quyến trong nhà, bao gồm cả Mặc lão phu nhân, toàn bộ ghé lại với nhau, tập trung tinh thần ở đó chế tác búp bê.
Xem ra, cơm tối hôm nay cần nàng đích thân ra tay rồi.
Như vậy cũng tốt, dù sao có rất nhiều đồ ăn tươi ngon, các tẩu tẩu chưa chắc đã biết làm.
Thấy Hách Tri Nhiễm đi nấu cơm, Mặc Cửu Diệp chủ động giúp nàng nhóm lửa.
Hắn thích nhất là mùi vị món ăn vợ mình làm, bình thường không nỡ để nàng quá vất vả, nên vẫn luôn không nhắc đến.
Hôm nay, có bao nhiêu là đồ ăn ngon, lại được ăn món ngon do chính tay vợ mình làm, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.
Hơn nữa, nay hắn vô cùng yêu thích cuộc sống bình đạm kiểu này.
Tuy rằng cơ thể của Mặc Sơ Hàn chưa khỏi hắn, nhưng qua sự chăm sóc chu đáo của Hách Tri Nhiễm, nay hắn ta đã cử động được bình thường.
Hắn ta thấy cửu đệ thương vợ như vậy, giúp Hách Tri Nhiễm nhóm lửa, bản thân cũng nhớ đến cô vợ ngốc nhìn thấy đồ ăn là vui vẻ của mình.
Nghĩ như vậy, Mặc Sơ Hàn cũng định đến xem vợ mình có chỗ nào cần giúp đỡ hay không.
Trải qua hơn một canh giờ nghiên cứu, cuối cùng các nữ quyến đã hiểu ra phương pháp chế tác thỏ tai dài.
Trước mắt, trong tay các nàng đã làm ra bán thành phẩm rồi.
Tuy là bán thành phẩm, chỉ thiếu mỗi thân của thỏ tai dài là chưa làm xong, còn đường nét trên đầu nhìn đã rất rõ ràng rồi.
Khi Mặc Sơ Hàn đi đến đó, thì nhìn thấy vợ mình đang ngồi đó may đuôi thỏ.
Dáng vẻ nghiêm túc đó, khiến cho người ta thương tiếc. Thế là, hắn ta không lên tiếng ngồi bên cạnh vợ mình.
Bát tẩu quá tập trung tinh thần, thế nên không phát hiện ra phu quân nhà mình đến.
Mặc Sơ Hàn thấy bản thân hoàn toàn bị ngó lơ, hắn cố ý ho một tiếng.
Bát tẩu nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, cười nói: "Sao chàng lại đến đây?"
Mặc Sơ Hàn nhận lấy búp bê bán thành phẩm trong tay vợ mình nhìn xem, khen ngợi: "Làm đẹp lắm."
Bát tẩu thấy thành quả lao động của mình được công nhận, bỗng cười cong cả mắt.
"Ta cũng cảm thấy đẹp."