Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 150




Cho dù hắn có một thân bản lĩnh, nhưng phải đối phó với nhiều sói như vậy, chỉ sợ cũng không có cách nào bảo đảm vạn vô nhất nhất.

Huống chi, trên người hắn còn không có bất kỳ một loại vũ khí gì.

“Không, chúng ta cùng nhau, tin tưởng ta, ta làm được”:

Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra được khi nói chuyện ánh mắt Hách Tri Nhiễm có bao nhiêu trịnh trọng.

Suy nghĩ một phen, hắn cuối cùng cũng không từ chối.

"Nàng có thể đi cùng ta, nhưng không thể rời khỏi ta trong phạm vi ba mét, như vậy, nếu gặp được nguy hiểm, ta mới có thể kịp thời cứu nàng".

"Được". Hách Tri Nhiễm trả lời một cách dứt khoát.

Hai người trấn an nữ quyến trong nhà một phen, đồng thời chạy ra khỏi vòng lửa.

Vừa mới vượt qua vòng lửa, Hách Tri Nhiễm vừa động ý niệm, trong tay lập tức nhiều ra hai cái nỏ tiễn nhỏ.

Thừa dịp lúc Mặc Cửu diệp quay lại nhìn chính mình, nàng nhanh chóng ném nỏ tiễn mini cho hắn, hơn nữa lại nói ngắn gọn phương thức thao tác.

Tuy nói Mặc Cửu Diệp lần đầu tiên nhìn thấy nỏ tiễn nhỏ tinh xảo như vậy, nhưng vì ham thích các loại binh khí, rất nhanh hắn đã học được cách thức sử dụng.

Hai người chạy ra xa khoảng mấy chục mét, lúc xác định tầm b.ắ.n của nỏ tiễn có thể b.ắ.n tới đám sói mới dừng lại.

Mặc Cửu Diệp ôm lấy eo nhỏ của Hách Tri Nhiễm, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, tức thì đưa người lên trên một cây đại thụ to lớn.

Hai vợ chồng nhanh chóng tìm được vị trí thích hợp, ăn ý hướng xạ kích về phía bầy sói.

Cùng lúc đó, nhóm quan sai cũng nhảy ra khỏi vòng lửa, mang theo đại đao ngăn trở những con sói tránh thoát khỏi nỏ tiễn nhào đến công kích.

Trong vòng lửa, các nam nhân lá gan lớn một chút cũng tìm lấy cục đá trên mặt đất ôm vào trong ngực, một khi nhóm quan sai không may để lọt một con sói, bọn họ sẽ không do dự dùng cục đá đi đập.

Nỏ tiễn mini chỉ có thể mang mười mũi tên, không bao lâu, nỏ tiễn của hai người đều b.ắ.n hết.

Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm tiến vào không gian, mua sắm đủ số lượng mũi tên, sau khi trang bị lại tiếp tục gia nhập chiến đấu.

Cuối cùng bầy sói không chịu nổi đối phương tấn công, khi thấy sói đầu đàn tru lên một tiếng, số sói hoang may mắn còn sống sót bỏ chạy thục mạng.

Nương theo ánh lửa mong manh đến nhìn, t.h.i t.h.ể sói hoang ít nhất có năm sáu mươi con.

Hách Tri Nhiễm được Mặc Cửu Diệp ôm nhảy xuống mặt đất.

Bành Vượng vội vàng chạy đến, nhìn thấy trước mặt có nhiều t.h.i t.h.ể sói hoang như vậy, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi như cũ.

"Ta làm sai nha áp giải lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải bầy sói có quy mô khổng lồ thế này, may mắn tối nay có hai người các ngươi ở đây, nếu không, toàn bộ chúng ta đều phải bỏ mạng trong miệng sói".

Bành Vượng cũng không hề nói ngoa, lấy năng lực của đám quan sai này, tuyệt đối không có khả năng đánh tan bầy sói.

Trên mặt Mặc Cửu Diệp không có biểu tình gì, chỉ hướng về phía Bành Vượng khẽ gật đầu, rồi lôi kéo Hách Tri Nhiễm quay trở về xem xét tình huống người trong nhà.

Đúng lúc này, chỗ người nhà họ Tạ truyền đến một tiếng thét chói tai: "Lâm nhi, Lâm nhi của ta không thấy..."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp liếc nhau, nhanh chóng chạy tới.

Bành Vượng cũng dẫn theo nhóm quan sai chạy lại đây.

"Rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra?" Trên mặt Lữ thị nương của Tạ Lâm đã tràn đầy nước mắt, bị hỏi tới, nàng ấy kinh hoảng nói: "Không thấy Lâm nhi, Lâm nhi, con ở chỗ nào, mau ra đây, đừng dọa nương...

Nhưng mà tiếng nàng ấy kêu căn bản không có bất cứ tiếng gì đáp lại.