Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 149




Mặc kệ như thế nào, cuối cùng nàng vẫn có thu nhập từ ứng dụng Taobao, cái này có ý nghĩa rằng nàng có thể dựa vào tài chính của bản thân dùng để mua sắm một ít vật phẩm cần thiết.

Có khoản thu nhập đầu tiên, Hách Tri Nhiễm lập tức nghĩ đến vấn đề đầu tiên chính là an toàn ở chỗ này.

Tuy nói rằng trong phòng y tế của nàng có để vài loại vũ khí nóng, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, những vũ khí này không đến thời khắc mấu chốt thì hạn chế mức thấp nhất việc đưa chúng ra ngoài ánh sáng. Dù sao đều là đồ vật mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ, một khi lấy ra sử dụng nàng cũng không thể giải thích được nguồn gốc xuất xứ.

Ờ trong Taobao xem một lúc, Hách Tri Nhiễm quyết đoán sử dụng một ngàn tệ mua hai thanh nỏ tiễn.

Tuy nói thứ này không có sức sát thương lớn như s.ú.n.g ống, nhưng thắng ở tính dễ giấu kín.

Cho dù có sử dụng công khai cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi, nhiều nhất cũng chỉ tò mò một chút mà thôi.

Mua nỏ tiễn xong, Hách Tri Nhiễm cũng thấy mệt mỏi, dù sao trong sàn thương mại còn có nhiều thương phẩm bán ra như vậy, nàng cũng không vội vàng phải đi bổ sung hàng hóa ngay lúc này.

Thu hồi ý thức, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Vốn tưởng rằng sẽ là một đêm an ổn, ai ngờ ngay khi thời điểm tất cả mọi người rơi vào trạng thái ngủ say, Mặc Cửu Diệp đột ngột ngồi dậy.

Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm cũng cảm giác được có gì đó không đúng, nàng đứng dậy chỉ chậm hơn nửa nhịp so với Mặc Cửu Diệp.

"Hình như ta nghe thấy tiếng sói kêu". Như là để xác nhận phán đoán của chính mình, Hách Tri Nhiễm nói nhỏ.

"Thực sự là sói kêu”.

Mặc Cửu Diệp nói, đồng thời nhấc mành đi ra bên ngoài, Hách Tri Nhiễm theo sát bước chân hắn.

Lúc này, quan sai canh gác cũng phát hiện khác thường, hô to: "Đại ca, không ổn, có bầy sói".

Căn cứ kinh nghiệm tác chiến dã ngoại trong kiếp trước, Hách Tri Nhiễm biết cực sợ hãi ánh lửa.

Vì thế thừa dịp bóng đêm, nàng nhanh chóng lấy cả ba bình cồn trong không gian ra ngoài.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng chạy một vòng xung quanh chỗ nghỉ ngơi của nhóm quan sai và đội ngũ lưu đày.

Nhóm quan sai tất cả đều từ trong lều trại ra ngoài, đề phòng nắm lấy đại đao bên hông.

Ngoại trừ Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp ra, những phạm nhân khác đã bị dọa đến rúc vào cùng nhau.

Mặc Cửu Diệp ngửi được mùi vị quen thuộc kia, thấy Hách Tri Nhiễm đã dừng động tác, ăn ý đánh mồi lửa, đem mồi lửa nắm vào cồn nàng vừa mới đổ ra kia.

Ánh lửa nổi lên bốn phía, cùng lúc đó bầy sói đã chạy đến xung quan bọn họ.

Nhưng vì ánh lửa trước mặt, chúng nó cũng không dám tiếp tục đến gần, làm đứng cách ở đó không xa, bốn chân cày cày dưới đất, không ngừng tru lên.

Việc đầu tiên Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp xét đến chính là an toàn của người trong nhà.

Hai người sau khi đánh mồi lửa đốt cháy cồn, lập tức nhanh chóng chạy tới khu vực người một nhà.

Mặc lão phu nhân đang gắt gao ôm Mặc Hàm Nguyệt, hoảng sợ nhìn về phía bầy sói. Các tẩu tử cũng sợ tới mức rúc thành một đám, có thể thấy được thân thể các nàng đang không ngừng run rẩy.

"Nương, tẩu tẩu, Hàm Nguyệt, có ta và phu quân ở đây, mọi người đừng sợ hãi, chúng ta chắc chắn sẽ không để mọi người gặp phải nguy hiểm”

Mặc Cửu Diệp biết, lửa không cháy được bao lâu sẽ tắt.

Hắn nhìn Hách Tri Nhiễm một cái thật sâu, trịnh trọng nói: "Ta đi ra ngoài đánh lui những con sói đó, nàng ở lại chỗ này bảo vệ người nhà thật tốt".

Hách Tri Nhiễm tuy biết rõ bản lĩnh của Mặc Cửu Diệp, nhưng nghe tiếng sói tru, có thể xác định số lượng chắc chắn không ít.