Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1060




Mặc gia giống như bị nguyên rủa gì đó, các nhi tử đều đã kết hôn, lại không một ai sinh con.

Hiện giờ Hách Tri Nhiễm thuận lợi hạ sinh song thai, có thể nói là triệt để phá vỡ nỗi phiền không thể nói thành lời của Mặc gia.

Mấy người là thật lòng cảm thấy vui mừng thay Mặc gia.

Mặc lão phu nhân thì không ngừng khen Cửu nhi tức nhà mình là người có phúc khí lớn, một lần sinh hai đứa, hơn nữa còn có thể ghép thành một chữ "Tốt".

Có đời sau, người Mặc gia càng thêm tràn ngập hy vọng với cuộc sống ngày sau.

Mỗi ngày làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, đều suy nghĩ hy vọng thông qua sự nỗ lực của mình, tạo nên một môi trường sống tốt hơn và an nhàn hơn cho hai tiểu gia hỏa.

Vào hôm hai tiểu gia hỏa tắm ba ngày, Mặc gia náo nhiệt khác thường, không cần mời cũng đã có rất nhiều khách khứa ghé nhà.

Tất nhiên khách khứa vẫn là các dân làng và những người giao hảo với Mặc gia.

Sau khi náo nhiệt xong, hai nhóc được bế về bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

Khách vừa tản đi, Thất ca đi Nam cảnh tìm bộ hạ cũ đã trở về.

Hắn ta chỉ là lẻ loi một mình, nhìn thấy trên mặt khách khứa lần lượt rời khỏi nhà đều tỏ vẻ vui mừng, suy đoán có lẽ là trong nhà có chuyện tốt gì xảy ra.

Bởi vậy, Mặc Nguyên Sách bước nhanh hơn.

Đại ca và Nhị ca phụ trách tiễn khách, liếc mắt trông thấy Mặc Nguyên Sách đi đường xa mệt mỏi.

"Đại ca, nhị ca." Mặc Nguyên Sách đi tới gần hai vị huynh trưởng, kéo bọn họ đi vào trong viện: "Phụ thân và huynh đệ trong nhà đều ở đây chứ?"

"Ta lập tức đi gọi mọi người đến đây." Nhị ca biết hắn ta có lời muốn nói, quay người chạy đi tìm người.

Chẳng mấy chốc, ngoài Mặc Sơ Hàn đi nhậm chức ra, nam nhi Mặc gia tụ tập đầy đủ một chỗ trong nhà chính của nhị lão.

Mặc Nguyên Sách chào hỏi nhị lão trước, sau đó phấn khởi nói: "May mà không hổ thẹn, lần này con đi Nam cảnh rất thuận lợi, dẫn chín trăm huynh đệ về đây.

Ta cân nhắc ban ngày quá nhiều đội ngũ không tiện vào thành, bèn bảo bọn họ đều cải trang thành bách tính bình thường, lần lượt vào thành, sau đó vòng đường, tiến vào từ phía tây thôn.”

Mặc Kình hài lòng gật đầu: "Ừm, vất vả Nguyên Sách rồi."

Sau đó ông quay đầu nhìn sang Mặc Gia Thành: "Gia Thành, con dẫn mấy người sang phía tây, chờ những bộ hạ đó đến nơi, con hãy sắp xếp người đưa bọn họ lên núi."

Mặc Cửu Diệp đã lắp đặt phòng ốc di động trên núi, tuy Mặc Kình không đích thân tham dự, nhưng ông biết sự việc này.

Hiện nay những người này đến nơi là có thể lập tức lên núi dàn xếp ổn thỏa, trái lại điều này không cần người ta bận tâm nhiều.

Mặc Gia Thành nhìn phụ thân nhắc nhở: "Cha, người không định gặp bọn họ trước sao?"

Mặc Kình làm sao có thể không muốn gặp những huynh đệ tốt đi theo nhi lang Mặc gia vào sinh ra tử chứ?

Tuy nhiên, hiện tại ông đi đứng thật sự không tiện.

Không tiện cũng chỉ là một cái cớ trong lòng ông, nguyên nhân thực sự là Mặc Kình vẫn luôn cảm thấy bản thân đã trở thành một phế nhân, không có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt những người đó mà thôi.

"Thôi hôm nay ta không đi, mọi người nhiều ngày đi đường vất vả, đưa bọn họ đi nghỉ ngơi trước."

Mấy nhi tử làm sao có thể không hiểu tâm tư của phụ thân chứ, bọn họ cũng chỉ là nhìn thấu không nói toạc ra mà thôi. "Được, con tức khắc dẫn người đi về phía tây tiếp ứng." Nhị ca nói xong, đi ra ngoài gọi người.

Nhị ca rời khỏi rồi, Mặc Nguyên Sách mới hỏi: "Cha, nương, vừa rồi con nhìn thấy trong nhà tiễn đi rất nhiều khách, là có chuyện vui gì xảy ra sao?"