Sữa bột chẳng những thơm ngon, hơn nữa còn có lợi cho việc bảo tồn, ta tin tưởng nếu hợp tác với Đường huynh đệ, chắc chắn có thể có khoản thu nhập xa xỉ."
Nghe Mặc Cửu Diệp nói xong, Hách Tri Nhiễm có thể nói là sáng suốt hẳn, không ngờ một võ tướng ra chiến trường đánh giặc, hiện giờ lại có đầu óc làm ăn.
"Phu quân, cách này của chàng thật sự không tồi, sao ta lại không nghĩ tới?" Vẻ vui sướng trong giọng điệu của Hách Tri Nhiễm căn bản không giấu được.
Nàng tiếp tục nói: "Lợi dụng bàn điều khiển để chế biến sữa bột không phải kế hoạch lâu dài, sau đó có thể mua một quyển sách về phương pháp chế biến sữa bột ở ứng dụng mua sắm Taobao học thử, chờ đến khi bò sữa bắt đầu tiết sữa với số lượng lớn thì chúng ta mở một phân xưởng chế biến sữa bột."
Đây là việc làm ăn nhắm mắt cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Phải biết rằng, ở vương triều Đại Thuận, vì sữa bò khan hiếm, giá bán vẫn luôn rất cao.
Hơn nữa sữa bò còn không phải lúc nào muốn uống là có thể uống.
Nguyên nhân không có gì khác, vương triều Đại Thuận vẫn chưa có giống bò sữa này, mặc dù mọi người có thể uống sữa bò, cũng là sau khi những con bò vàng kia sinh con xong có một ít cung ứng.
Chỉ cần sữa bột của bọn họ chế tác thành công, muốn không kiếm tiền cũng khó.
"Ừm, đến khi đó cứ giao cho ta xử lý, nàng chỉ cần yên lòng nghỉ dưỡng là được."
Cân nhắc tới ngoài kia có thể sẽ có người đến thăm con, hai phu thê không dám ở trong không gian quá lâu.
Sau khi Hách Tri Nhiễm đổi sữa bột thành bao bì ống trúc, mang theo một ít rời khỏi không gian.
Một nhà bốn người mới xuất hiện ở trong phòng thì nghe thấy có người gõ cửa.
"Cửu phu nhân, phòng bếp vừa chuẩn bị cháo và trứng gà cho người, Lan Nhi đưa vào cho người."
Hách Tri Nhiễm vỗ ngực, nhỏ giọng nói với Mặc Cửu Diệp: "May mắn đi ra khỏi không gian rồi."
Xem ra, sau khi có hai tiểu oa nhi này, ngày sau bọn họ muốn tùy ý ra vào không gian là không thể nào lắm rồi.
Vì lúc nào đều sẽ có người đến thăm oa nhi, lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ không ở trong phòng, đúng là không dễ giải thích.
Còn có Hách phu nhân đi vào cùng Lan Nhi.
Bà ấy dẫn đầu đi tới gần Hách Tri Nhiễm, quan tâm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, các hài tử ăn no hết chưa?"
Hách Tri Nhiễm giơ hai bình sữa thủy tinh vẫn chưa rửa lên trước mặt mẫu thân.
"Nương, người xem, sữa bò chuẩn bị đều bị bọn họ uống hết rồi."
Sở dĩ Hách Tri Nhiễm thanh thản lấy bình sữa ra là vì thủy tinh không còn là vật hiếm lạ ở Mặc gia.
Tất cả cửa sổ tứ hợp viện nhà bọn họ đều làm bằng thủy tinh, hơn nữa còn có người nước ngoài đến làm người gánh vác.
Quả nhiên, sau khi Hách phu nhân nhìn thấy bình sữa có một phút chốc sửng sốt, nhanh chóng nghĩ tới điểm này.
Nhưng bà ấy cho rằng bình sữa này là làm bằng lưu ly, vô cùng đáng giá.
Tuy cho là như vậy, nhưng bà ấy cũng chỉ là cảm thấy bình sữa đáng giá, còn những thứ khác lại không có gì nghi ngờ.
Mặc cho như thế nào, hai tiểu bảo bối có cơm no ăn, người làm ngoại tổ mẫu như bà ấy bèn yên lòng.
Đêm này, người Mặc gia vui sướng bởi hai tiểu gia hỏa này ra đời.
Không chỉ như vậy, tin tức Hách Tri Nhiễm thuận lợi hạ sinh một đôi huynh muội song sinh cũng đã lan truyền trong thôn. Sáng sớm hôm sau, liên tục có dân làng đưa trứng gà và đặc sản trong nhà tới Mặc gia làm quà mừng.
Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải, Hồ Thông, Đức phi đều có đến.
Đương nhiên lễ vật do bọn họ tặng cao cấp hơn những dân làng kia rất nhiều.
Các dân làng không biết, nhưng những người này lại biết rõ.