Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lương Duyên Tiền Định: Long Nữ Kén Rể Chọn Nhầm Quân Vương

Chương 9: Liên ước




Chương 9: Liên ước

“Long Nhất cô nương có vẻ rất hiểu biết về vấn đề này, nhưng liệu cô có biết đến liên ước giữa hai tộc Người và Rồng không?”

“Liên ước?” Lúc này Long Nhất mới dần lục lại ký ức, sau cùng nàng nhớ ra giữa bọn họ đúng là có một bản liên ước do cổ thần Lạc âu đích thân chứng giám.

Năm xưa để hòa hợp giữa các tộc, cổ thần Lạc âu đã đưa ra một bản liên ước cho họ.

Nội dung đại khái thế này, nếu tộc Người có bất kỳ tổn thất nào về cả người lẫn của tại địa phận do tộc Rồng cai quản thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về tộc Rồng. Mà đương nhiên cũng sẽ có điều lệ ngược lại với tộc Rồng.

Như vậy, tuy nói con người làm ảnh hưởng đến thiên nhiên khiến mẹ thiên nhiên dậy sóng nhưng biển lại thuộc vùng cai quản của tộc Rồng, mọi trách nhiệm sẽ do họ lĩnh hết.

Long Nhất vừa cảm thấy thật bất bình lại vừa thấy tức giận sao ngày trước tổ tiên lại ký vào bản liên ước ngớ ngẩn này.

Một ngày nào đó có người phàm không muốn sống nữa chạy tới biển quyên sinh thì cũng là lỗi của tộc Rồng bọn họ hay sao?

Chân Thành thấy Long Nhất gần như đã đuối lý nên giải vây giúp nàng:

“Đương nhiên ta cũng là người hiểu lý lẽ, trong chuyện này bọn ta không phải muốn tộc Rồng chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

“Vậy tộc Người muốn thế nào?” Long Nhất nhanh gọn đi vào chuyện chính, nàng ghét cái sự vòng vo mãi không tới nơi của người phàm.

“Ta muốn bàn giải pháp để khắc phục hậu quả, mà tộc Người lại không có kinh nghiệm trên biển nhiều bằng tộc Rồng các vị, vậy nên ta thật sự muốn cầu đến sự viện trợ của các vị.”

Chân Thành nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.

Long Nhất nhìn ra được sự chân thành của hắn, nàng trầm ngâm một lát rồi đáp:

“Nếu ngươi đã nhìn ra ta chỉ là một con rồng nhỏ bé thì tất nhiên cũng biết chuyện này không phải ta đồng ý là được.”

“Ta hiểu chứ, chỉ mong Long cô nương rộng lượng giúp ta được diện kiến Long tộc trưởng để bàn đại sự.”

“Huynh là sứ thần đến từ Đông Châu sao?” Long Nhất nghi hoặc hỏi.



“Có thể coi là vậy.” Chân Thành miệng cười tươi, lập lờ nước đôi đáp lại.

Ngồi cách đó không xa có ba người đang âm thầm nghe ngóng họ nói chuyện, không ai khác chính là đám người Tiểu Nhất.

Từ lúc Chân Thành gây huyên náo đòi nợ giữa phố đã thu hút không ít người, cũng từ đó mà Tiểu Nhất mới tìm được chủ nhân của mình. Họ vẫn luôn âm thầm đi theo Chân Thành để bảo vệ hắn.

Đối với đáp án lập lờ nước đôi của Lam Huyên Chân Thành, Long Nhất cũng không lộ ra b·iểu t·ình gì quá đặc sắc, nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, nói:

“Hiện chưa biết lỗi là do ai, nếu huynh đã muốn đến bàn chuyện thì cũng được thôi, ta sẽ dẫn huynh đi.”

“Sảng khoái vậy sao?” Lam Huyên Chân Thành ngạc nhiên hỏi.

“Sao lại không? Tộc Rồng bọn ta cũng không làm chuyện gì khuất tất, có gì phải tránh né?” Long Nhất lạnh nhạt đáp.

Đúng là miệng lưỡi sắc bén, thật muốn thương tâm người ta.

“Nhưng không biết xưng hô với huynh thế nào?”

“Thất lễ, thất lễ… tại hạ tục danh là Chân Thành.” Lam Huyên Chân Thành vội xin lỗi nói, theo nhau cả quá trình nhưng hắn còn chưa tiết lộ danh tánh đâu.

“Huynh họ Chân à?” Long Nhất cười hỏi, cái họ này cũng khá hiếm rồi.

“Long Nhất cô nương nghĩ sao thì là vậy đi.” Lam Huyên Chân Thành lại trả lời nước đôi.

Xét về mồm miệng sắc bén, hai người đúng là kỳ phùng địch thủ.

Lam Huyên Chân Thành chưa xác nhận được thân phận của Long Nhất nên tạm thời hắn không tiện tiết lộ việc mình mang họ Lam Huyên.

Vì một người mang họ Lam Huyên, vừa nghe ai cũng biết đó là người đó là dòng dõi hoàng thất của Tộc Người.

“Ta nghe nói đường tới Tộc Rồng rất khó, cô nương có thể dẫn ta vào chắc hẳn cũng là một nhân vật không hề tầm thường trong tộc nhỉ.” Lam Huyên Chân Thành thăm dò tiếp.



“Nào có, ta chính là một nhân vật không chút phân lượng nào trong Tộc thôi, chẳng qua chủ nhân của ta lại là người có quyền lực tối thượng, nên coi như cũng có chút tiếng nói.”

Long Nhất nói đến tự nhiên, không chút sơ hở nào đã khiến đối phương tin sái cổ.

Phố huyện sầm uất vào ban ngày, nhưng về đêm lại nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít. Lam Huyên Chân Thành và Long Nhất quyết định ở lại quán trọ một đêm rồi mới lên đường trở về Đào Nguyên.

Đám người Tiểu Nhất cũng theo vào, phân chia ra gác đêm ở tứ phía, vì nhiệm vụ lần trước bị thất bại, lần này họ không dám lơ là một giây.

Tuy Lam Huyên Chân Thành chưa nói sẽ xử phạt họ thế nào, nhưng thân là cận vệ của hoàng đế, suy cho cùng làm việc thất trách thì vẫn phải có quy củ, tự mình lãnh phạt.

Hai người ở tại quán trọ Hồng Vân, thuê hai căn phòng đối diện nhau.

Long Nhất đóng kín cửa phòng, buông lỏng dáng vẻ cà lơ phất phơ ban ngày, giờ phút này nàng đang ngồi nghiêm nghị trên giường, như đang chờ gì đó.

Không lâu sau, phảng phất như có một cơn gió xẹt qua, ánh nến trong phòng khẽ lay động một cái, một bóng đen nhảy qua cửa sổ đi vào. Cung kính hành lễ trước người Long Nhất.

“Chủ nhân!”

“Việc ta sai ngươi làm, thế nào rồi?” Long Nhất trầm giọng hỏi.

“Hai ngày trước Long Thiên có qua lại với người của Hướng Kình Các, sau khi hắn rời đi còn mang theo một cỗ xe ngựa chở rất nhiều đồ.

Thuộc hạ đã theo suốt dọc đường, vì để tránh bại lộ nên không dám tiếp cận quá gần.” Người áo đen cung kính báo cáo.

“Hắn giấu đồ ở nơi đó?” Long Nhất đưa ngón trỏ lên khẽ gảy chóp mũi, giọng lại chắc như đinh đóng cột.

“Phải, quả như chủ nhân đoán, hắn muốn đổ tội cho tam thiếu chủ.”

Trong phòng bỗng rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở lạnh lùng của Long Nhất.

“Long Thiên, ngươi cứ nhất định phải đụng tới đệ đệ ta?”



“Chủ nhân, mọi chuyện sẽ theo kế hoạch chứ?”

“Không, ta lại có ý khác rồi, ngươi lại đây.”

Người áo đen ghé lại gần chỗ Long Nhất nghe chỉ thị, một lát sau, hắn hành lễ rồi rời đi ngay lập tức.

Trong phòng chỉ còn lại Long Nhất, không khí trầm thấp vừa rồi cũng biến mất, nàng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống bắt đầu chìm vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó, trong căn phòng đối diện của Lam Huyên Chân Thành lại nhiều thêm vài người, là đám người Tiểu Nhất.

Lam Huyên Chân Thành khoan không nhắc đến chuyện trách phạt thuộc hạ, chuyện một phần cũng do hắn chủ quan. Hắn còn nhiệm vụ khác muốn giao cho bọn họ.

“Thiếu gia, chúng thuộc hạ đã phái người đi thăm dò Hương Kình Các, bất ngờ gặp được một người.” Tiểu Nhất khom người bẩm báo.

“Ai?” Lam Huyên Chân Thành ngồi ngay ngắn trên ghế, tay tựa vào thành ghế, bóc cam điềm tĩnh mà ăn.

“Nam nhân chiều nay đã đi cùng ngài.”

“Ngươi nói là người của Tộc Quạ Đen kia sao?” Lam Huyên Chân Thành hơi bất ngờ.

“Vâng, mấy ngày trước hắn đã có mặt ở Hương Kình Các, nhìn qua có vẻ là chỗ thân thiết với Các chủ nơi đó.”

“Tiểu Nhất, đêm nay ngươi canh gác ở lầu Tây, nếu có biến thì nhất định phải bảo vệ người kia an toàn.”

Lam Huyên Chân Thành nghiêm túc căn dặn, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía đối diện đã sớm tắt đèn.

Đêm nay có lẽ sẽ có một vài con sâu con bọ không chịu ngồi yên, với lượng dầu hỏa lớn kia, dù người đó có giỏi võ tới đâu cũng không thể khinh suất được.

“Thiếu gia, còn ngài?”

“Ta? Đương nhiên ta sẽ ngồi xem kịch hay rồi.”

Đám Tiểu Nhất tuy không hiểu bước tiếp theo của Lam Huyên Chân Thành là gì, nhưng chủ nhân đã không muốn nói thì bọn hắn cũng không dám nhiều lời.

Ai nấy nhận nhiệm vụ rồi lui xuống bắt đầu hành động.