Chương 10: Phóng hỏa
Chính vào lúc này, một tốp người từ ngõ nhỏ lần lượt bao quanh nhà trọ, trên tay mỗi người còn xách theo một thùng dầu hỏa không ngừng đổ vào xung quanh quán trọ. Sau đó, một mồi lửa bốc lên, lửa bén nhanh không ngừng, trong nháy mắt trong trời đêm liền hiện ra một ngọn đuốc lớn, cháy bập bùng tỏa ra khí đen.
Lam Huyên Chân Thành đã sớm không nằm trong phòng, hắn dùng thuật dịch dung cải trang thành người của quán trọ, lẻn ra ngoài ngay trước tai mắt của kẻ địch. Giờ phút này, hắn đang ở tòa nhà đối diện quán trọ Hồng Vân, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.
“Thiếu gia, trong phòng không có người.” Tiểu Nhất vừa từ lầu Tây quay lại bẩm báo.
“Xem ra vị Long Nhất cô nương này đã sớm có đề phòng rồi, vậy cũng tốt. Người trong quán đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Lam Huyên Chân Thành cầm chiếc quạt mực trong tay, ánh mắt thâm trầm ánh lên ngọn lửa.
“Vâng, đã di dời tới nơi an toàn.”
“Vây lưới!” Lam Huyên Chân Thành nhẹ buông một câu, hắn muốn cho kẻ kia thấy, tộc Người không dễ bị ức h·iếp như vậy.
Hương Kình Các mà hắn sai người điều tra, chính là lai lịch của những tên thích khách lần trước. Trong lúc hắn giả vờ ngủ, có một tên trong số đó đã lỡ miệng để lộ tên của Hương Kình Các. Sau đó, khi cùng Long Nhất đi tìm Kim Chỉ, hắn đã âm thầm cho người đi điều tra nơi này, vậy mà thu hoạch được không ít chuyện hay.
Vốn tưởng rằng là thế lực p·hản đ·ộng nào muốn c·ướp ngôi của hắn, lại chẳng ngờ là do Tộc Quạ Đen đứng đằng sau nhúng tay vào. Điều khiến Lam Huyên Chân Thành tò mò đó chính là, xưa nay hai tộc nước sông không phạm nước giếng, luôn chung sống hòa bình, tại sao Ô Đại Lang lại muốn hại hắn? Không lẽ hắn muốn cơ ngơi của Tộc Người?
Bên ngoài đã sớm trở thành một mảnh hỗn loạn, binh lính vây kín vòng tròn lửa, đám thích khách châm lửa cũng bị bao quanh. Trước mũi giáo trùng trùng đang không ngừng chĩa về phía mình, bọn chúng chỉ có thể buông v·ũ k·hí đầu hàng.
Lam Huyên Chân Thành từ đầu đến cuối đều không ra mặt, chỉ đứng trên lầu quan sát bên dưới. Binh lính xung quanh là quan chi phủ phái tới sau khi nhận được mật lệnh. Nhưng chỉ bắt được mấy tên râu tôm, kẻ chủ mưu vốn có đề phòng, chưa chịu lộ mặt nên không tóm được.
Nhưng trong lòng Lam Huyên Chân Thành biết rõ hắn là ai, lần này vây lưới chỉ là để cảnh cáo hắn.
Đợi đám người rời đi, lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
“Mời vào.”
Người đến không ai khác chính là Long Nhất. Vừa thấy nàng đi vào, Lam Huyên Chân Thành đã cười quan tâm hỏi: “Long cô nương không sao chứ?”
“Ta vốn mệnh thủy, hỏa không diệt được ta.” Long Nhất ung dung đi tới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, điềm nhiên đáp.
Đêm nay lúc nàng đang ngủ ngon giấc thì ngửi thấy mùi lạ, là dầu hỏa. Khứu giác của rồng vốn nhạy bén hơn người, chỉ cần ngửi một chút cũng có thể đong đếm có bao nhiêu lượng khí. Nàng ngửi thấy mùi dầu nồng nặc liền thức dậy, ra ngoài thám thính tình hình.
Nhưng sau khi kiểm tra thì nhận ra trong quán đã sớm không còn một ai, nên nàng đã tự thoát thân một mình. Chẳng mấy chốc, đúng như dự đoán, quán trọ kia bị người phóng hỏa.
Long Nhất ngồi trên mái nhà cao cao quan sát toàn bộ quá trình, mắt thấy thi thoảng lại có người ra vào căn phòng kia, nàng liền biết người kia đã sớm có đề phòng.
“Long cô nương nghĩ xem, người phóng hỏa muốn g·iết ai đây?” Lam Huyên Chân Thành vừa vặn bóc xong một quả cảm đưa cho người kia, đạm nhiên hỏi.
“Nhân vật không chút phân lượng như ta đương nhiên không có nhiều kẻ thù đến vậy, huynh nghĩ có thể là ai đây?” Long Nhất tự nhiên nhận lấy quả cam đã được bóc vỏ, ăn từng múi bình tĩnh đáp.
“Ha ha, không lẽ Long cô nương nghĩ ta là đại nhân vật gì hay sao?” Lam Huyên Chân Thành cười phá lên. Nữ nhân này, không lúc nào chừa đường lui cho hắn.
“Nhân vật lớn gì thì ta không biết, nhưng có thể điều động quan binh ngay trong đêm như vậy thì chắc không phải hạng tầm thường như ta rồi.”
Lại nói móc.
Nhưng dường như hắn quen rồi…
“Thật đúng là không có chuyện gì qua mắt được Long cô nương, đúng là đám quan binh kia do ta dụ tới, nhưng cũng là lấy từ lợi ích dẹp loạn được tiếng thơm cho tri phủ đại nhân nên hắn mới đồng ý hợp tác thôi.”
Lại việc cớ.
Nàng cũng không thèm chấp…
“Được rồi, ta không quan tâm chuyện riêng của huynh, nhưng đám người Hương Kình Các kia, ta vẫn còn chỗ cần dùng tới.” Long Nhất trở nên nghiêm túc, nói.
“Thì sao?”
Lam Huyên Chân Thành tỏ ra không hiểu.
“Ta mặc kệ huynh không hiểu thật hay cố tình không hiểu, nếu huynh muốn ta giúp huynh thuận lợi vào Đào Nguyên thì phải đáp ứng không được động tới Hương Kình Các.”
“Long cô nương thật khiến ta hoài nghi liệu cô có phải kẻ chủ mưu hay không đấy.” Lam Huyên Chân Thành trêu đùa nói.
“Muốn g·iết huynh, không cần vòng vo như vậy!” Long Nhất nhàn nhạt đáp.
Lại tự chuốc nhục nhã…
“Được, ta hứa sẽ không động tới Hương Kình Các, nhưng mấy tên tép riu kia thì vẫn nên nhận sự trừng phạt để răn đe, trả lại cho người dân một công đạo.” Lam Huyên Chân Thành trịnh trọng nói.
“Ngoài ra…” Hắn ậm ừ một chút.
“Ngoài ra cái gì?”
“Quán trọ này bị phá rồi, ta còn định phá hang ổ của Hương Kình Các xong sẽ dùng số tiền đó đền bù cho ông chủ…”
“Huynh thật biết cách làm ăn! Được, ta sẽ lo vụ này.”
Long Nhất nói xong cũng không nán lại lâu, để lại Lam Huyên Chân Thành đạt được ý nguyện đang vui vẻ ăn cam.
***
Lúc này trong một ngôi nhà ở phía xa ngoại thành, đèn đuốc sáng trưng, dường như có tiếng cãi vã.
Hương Kình Các.
“Ô huynh, lần này thì xong rồi, sao huynh bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra? Quan binh, có thấy quan binh không? Triều đình nhúng tay vào thì có mà hết đường làm ăn.” Một nam nhân đang nóng vội nói trong căng thẳng.
Ô Đại Lang lại chỉ bình thản ngồi đó, trầm giọng trấn an hắn: “Huynh chớ lo, đám người kia sớm đã được an bài thỏa đáng, không khai ra Hương Kình Các đâu. Sợ sệt như vậy, thật không ra dáng một Các chủ nên có.”
“Ài… ta vốn không nên làm trò điên rồ đó với huynh!” Các chủ Hương Kình Các chỉ biết ngồi phật xuống, ôm trán ảo não nói.
Lần này hắn bị tổn thất quá lớn, không thể than phiền vài câu hay sao?
“Huynh tổn thất thứ gì, ta sẽ đền bù đủ.” Ô Đại Lang như nhìn ra tâm tư của hắn.
“Nhưng đến nước này huynh còn không muốn nói cho ta tại sao muốn phóng hỏa ư?”
“Ta muốn hắn chú ý đến ta, ta muốn trở thành đối thủ của hắn.” Ô Đại Lang trầm giọng đáp, mặt không đổi sắc.
Các chủ kia thấy vậy thì không nói gì nữa, vị huynh đệ kết bái này của hắn thật sự có những lúc khiến hắn không thể nhìn thấu.
“Huynh sớm biết chuyến này đi sẽ công cốc rồi?”
“Với thân thủ của người kia, hẳn không dễ c·hết đến vậy.” Ô Đại Lang đáp, trong tay hắn còn cầm một miếng ngọc bội, là nàng đánh rơi.
Hắn vốn chỉ muốn khiến nam nhân kia biết đến sự tồn tại của hắn, hắn đang tuyên chiến với Tộc Người. Bao nhiêu năm nay, nhìn bề ngoài thì tộc Quạ Đen và tộc Người có vẻ rất hòa hợp với nhau, nhưng những năm gần đây đã dần nảy sinh khoảng cách.
Hắn muốn đưa thần dân của hắn xuống núi, nơi đất đai trù phú có thể canh tác nông nghiệp, quanh năm không sợ đói kém, đến mùa thì đánh bắt thủy hải sản. Hắn muốn thần dân của hắn không còn bị tộc Người coi khinh mỗi khi cầu cạnh lương thực từ họ, mặc dù có trả tiền, nhưng lại như ăn xin. Tộc Quạ Đen những năm này luôn bị loài người ức h·iếp, hắn mắt nhắm mắt mở nhịn nhục chờ thời cơ. Lúc này thời cơ đang gần tới gần, cũng đã đến lúc hắn giành lại tất cả rồi.
Hơn nữa, hắn cũng muốn được gần nữ nhân kia hơn, để gần nàng, hắn phải ở đồng bằng, nơi gần với Đào Nguyên nhất.