Lương Duyên Tả Ý

Chương 64: Thế giới 4




Edit: Voi

- ----

Vì mạng nhỏ, Nguyễn Lương bắt đầu mỗi ngày uống "dược".

"Ô ô......"

côn th*t thô dài không chút ôn nhu thọc vào rút ta trong cái miệng nhỏ, cánh môi bị ma xát sưng đỏ.

Thỉnh thoảng bị chọc đến yết hầu, Nguyễn Lương khó chịu, đôi tay đẩy đùi hắn, ý đồ đem đồ vật trong miệng phun ra. Bất đắc dĩ trên đỉnh đầu bàn tay to khống chế đầu cô, mặc bác sĩ vô lương muốn làm gì thì làm.

Rốt cuộc, sau một trận mãnh cắm, Bạch Liêm mới kêu lên một tiếng bắn ra một sóng nùng tinh.

Nguyễn Lương bị sặc không ngừng ho khan, khó chịu đến không được. Hồng mắt lên án Bạch Liêm.

"Hỗn đản, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?"

"Có."

Trong mắt Bạch Liêm tinh quang chợt lóe qua.

Vừa nghe có biện pháp khác, đôi mắt Nguyễn Lương tức khắc trở nên sáng lấp lánh, kích động hỏi.

"Biện pháp gì?"

Ngón tay Bạch Liêm vuốt ve môi, từ từ nói.

"Dùng cái miệng nhỏ phía dưới để ăn, hiệu quả trị liệu cũng cao hơn."

Nói đến nói đi, đều là muốn cùng hắn làm chuyện đó, Nguyễn Lương cảm thấy không thích hợp, híp mắt.

"Không phải vì muốn cùng tôi làm nên anh gạt tôi chứ?"

Bị nói trúng ý tưởng thật, Bạch Liêm nhướng mày kinh ngạc nói.

"Tôi là loại người vì tư dục mà đi lừa gạt người khác sao?"

"Đúng vậy."

Nguyễn Lương đúng sự thật trả lời. Bạch Liêm " hừ " một tiếng, sửa sang lại quần áo, mở cửa phòng thí nghiệm, đối với ngườu còn ngồi ở tại chỗ là Nguyễn Lương đầy mặt lạnh nhạt.

"Còn không nhanh lăn lại đây!"

Người này vừa là loại rút ? vô tình vừa là tiểu nhân mang thù! Nguyễn Lương đánh cuộc không dậy nổi, chỉ đành ngoan ngoãn nghe hắn nói đi vào bên trong.

Bên trong chính là một gian phòng nghỉ, một cái giường cùng một cái buồng vệ sinh nhỏ, một cái tủ quần áo. Trừ lần đó ra còn chưa làm, chẳng lẽ lại muốn làm bây giờ? Đúng là cầm thú t*ng trùng đầy não!

Tựa hồ nhìn thấu Nguyễn Lương ý tưởng, Bạch Liêm cười lạnh một tiếng, sờ soạng bên cạnh giường một chút, ấn thứ gì, sau đó trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một cầu thang thông xuống dưới.

Bạch Liêm dẫn đầu đi rồi đi xuống, Nguyễn Lương lắp bắp theo sau. Đi qua khoảng ba phút mới đến một nơi nhìn rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, Bạch Liêm dùng vân tay chứng thực xong thì cửa chậm rãi mở ra.

Đi vào Nguyễn Lương liền sợ ngây người, nơi này là một chỗ khác, so với phòng thí nghiệm bên trên rộng lớn hơn vài lần, còn có nhiều dụng cụ cùng máy móc thiết bị hơn.

"Căn cứ thật hào phóng."

Nguyễn Lương không khỏi cảm thán một chút, người với người với nhau nhưng đãi ngộ khác biệt to lớn đến thế.

Bạch Liêm không có trả lời, mà là đi đến một cái giống bồn nước, ấn mấy cái cái nút, không bao lâu bên trong đã tràn đầy chất lỏng trong suốt màu xanh. Vẫy tay ý bảo Nguyễn Lương đi qua, nề nếp nói.

"Cởi quần áo, đi vào nằm."

Vừa nghe phải cởi quần áo, theo bản năng chính là ôm ngực, cảnh giác nhìn Bạch Liêm. "Không muốn chết liền đi vào."

Bạch Liêm nói xong đi đến bên cạnh bàn để dụng cụ thiết bị, bắt đầu chuyên chú nghiên cứu tiêu bản.

Nguyễn Lương nhận mệnh nhanh chóng cởi quần áo, nằm trong nước. Thế nhưng rất ấm áp, phía sau lưng có cái đệm có thể dựa. Thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nguyên bản Bạch Liêm nghiêm túc nhìn kính hiển vi, đứng dậy đi đến bên cạnh bồn nước, sờ sờ mái tóc rối tung cảu cô.

"Ngủ ngon, nữ nhân của tôi."

Bảo trì một cái tư thế lâu, kết quả chính là khi tỉnh dậy, Nguyễn Lương toàn thân đau nhức không thôi, bất quá cảm giác tràn ngập lực lượng. Duỗi eo, nhớ tới chính mình không có mặc quần áo lại lùi về tới.

Khắp nơi quét một vòng không phát hiện Bạch Liêm, đứng dậy rời khỏi bồn nước, mặc xong quần áo, đi dọc hành lang thì thấy một cánh cửa, xuyên thấu qua khe hở không phát hiện thứ gì, đánh bạo đẩy cửa ra đi vào.

Sau đó liền nhìn đến cái gọi là bí đao số 1, chẳng qua cô không thấy rõ, lúc sau cả người đều cứng đờ. Trừng lớn hai mắt, che miệng kinh ngạc, nội tâm hoảng sợ vạn phần.

Cái gọi là bí đao rõ ràng chính là tang thi phóng đại bản, hơn nữa tại đây còn có một đống rậm rạp nhìn không tới bí đao cuối cùng.

Nguyễn Lương toàn thân nhịn không được run rẩy, bắt đầu lui về phía sau, phía sau lưng đụng phải một cái tường thịt.

Chốc lát gian, sởn tóc gáy, lông tơ dựng thẳng, da đầu tê dại, trong lòng cực kỳ sợ, banh thân mình không dễ dàng xoay người.

Phía sau phát ra tiếng nói quen thuộc, lại nói làm người sợ đến hoảng, run sợ không thôi.

"Em dường như đã thấy đồ vật không nên xem, sao em lại không ngoan thế? Có một số việc đối với em một chút chỗ tốt đều không có."

Ngữ khí lương bạc trong lúc nhất thời làm Nguyễn Lương lâm vào vô biên sợ hãi, chạy không thoát. Hô hấp của nam nhân quanh quẩn cổ Nguyễn Lương.

"Em nói, tôi có nên để em theo chân bọn họ hay không? Như vậy thì em có thể ngoan ngoãn nghe lời."