Tôi tự an ủi bản thân, rằng Khánh An cũng cần có thời gian để mở lòng.
Em ấy thực ra cũng mới mười chín tuổi, hẵng còn đang đi học, chừng ấy năm cũng chưa từng yêu ai. Đột ngột tôi tỏ tình, chắc chắn Khánh An chưa thể tiếp nhận nổi.
Ừm, chắc là vậy.
Hôm nay tôi đọc được một tác phẩm bách hợp của cậu bạn, hai nữ chính gọi nhau thật sự rất tình cảm: Mình ơi...
Tôi bị đắm vào bộ truyện ấy, đến mức hạnh phúc dùm hai nhân vật nữ luôn. Cả ngày tôi cứ ngẩn ngơ như một con thần kinh, chẳng tập trung làm việc nổi. Tôi mở facebook, thấy Khánh An cũng đang online, liền hí hửng nhắn tới, "Mình ơi."
Thật ra lúc đầu tôi thật sự không có ý gì, chỉ muốn trêu chọc một chút. Thế nhưng đến lúc Khánh An xem tin nhắn đó, rồi mãi chẳng hồi âm, tôi mới hơi chột dạ. Đang định nhắn lại để giải thích, thì Khánh An đã trả lời.
Em ấy gửi dấu ba chấm "..."
Bàn tay tôi trên phím điện thoại trở nên do dự, bởi vì hành động bộc phát của mình mà hiện giờ cả hai lại rơi vào bối rối. Nhưng cũng chỉ chưa đầy một phút sau, Khánh An đã nhắn lại cho tôi. "Dạ, em đây? Chị không làm việc hả?"
Thái độ thoải mái của Khánh An khiến thần kinh của tôi thả lỏng xuống một chút, tôi giả vờ bình thản nói. "Chị đang tới giờ nghỉ, em ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi ạ, chuẩn bị đi học."
Trường đại học của Khánh An cách nhà tôi không xa. Thực ra nhiều lần tôi cũng định đánh liều tới tận nơi xem sao, nhưng suy đi tính lại thì cảm thấy mình thật ngu ngốc. Giữa cả nghìn sinh viên, biết tìm em ấy ở nơi nào...
"Em vừa mua một cốc cà phê."
Khánh An chụp một tấm hình gửi đến làm tôi kinh ngạc không ít. Bởi vì từ trước tới giờ, em ấy chưa lần nào gửi một bức ảnh cho tôi, dù nó chỉ là một cái ảnh vớ vẩn copy trên mạng.
Đó là một cốc cà phê đen đá của Highland coffee. Đôi bàn tay của em ấy thật trắng trẻo và thon dài, một chiếc vòng hạt gỗ trên cổ tay càng làm bức ảnh trở nên quyến rũ. Tôi vội vã lưu tấm hình về máy, mở album ảnh phóng to từng chi tiết, vừa ngắm vừa cười như một con dở người.
"Chị ăn uống cho cẩn thận đó, đừng có nhịn." Tin nhắn đến của Khánh An kéo tôi trở về thực tại. Miệng vẫn tủm tỉm cười, tôi đáp: "Dạ, mình."
"... Em đi học đây ạ."
Tôi thực sự đổi biệt danh cho Khánh An trên facebook là "Mình" kèm theo một trái tim màu xanh. Vẫn là của sự hi vọng, tuy nhỏ bé nhưng rất đáng để mong chờ.
Khánh An cũng không phản đối, điều này khiến tôi càng mơ mộng nhiều hơn.
Tối đó tôi cũng đi mua một cốc cà phê sữa đá của Highland coffee, hí hửng về nhà chụp đăng trên facebook kèm dòng trạng thái: Uống cho giống Mình. Một cái sự tạo "cheap moment" vô cùng ngốc nghếch để giống với Khánh An, dường như đối với tôi nó lại như khiến bản thân mình gần gũi với em ấy hơn một chút vậy.
Vài phút sau, Khánh An đã để lại bình luận dưới tấm ảnh của tôi đăng: "Hmmm, nhiều đá quá rồi, uống tối dễ viêm họng."
Tôi mỉm cười, lại nổi hứng châm chọc em ấy. "Mình ơi!" Tôi đáp lại bình luận.
Không thấy Khánh An trả lời, nhưng cô bé mà em ấy đặt biệt danh "You are an apple of my eyes" trong group chat của chúng tôi đã bình luận phía dưới: "Hmmm..."
Thật sự thì tôi có chút khó xử, đang không biết trả lời thế nào thì đã nhận được thông báo bình luận mới của Khánh An. Em ấy gửi một biểu cảm bất đắc dĩ kèm lời nhắn: "Thôi nào, đừng làm tụi em sợ."
Cũng bởi vì câu nói ấy của Khánh An, tôi lặng lẽ xóa tấm ảnh.
Tôi thật sự không có tham vọng gì cả, nhưng bởi vì tôi cũng là con người, tủi thân là chẳng tránh khỏi. Cũng lúc này, messenger rung lên: "Mình" vừa gửi tin nhắn đến cho bạn. "Chị đang làm gì vậy ạ? Hmmm, sao xóa ảnh rồi?"
Không đáp lời, tôi đem biệt danh "Mình" cùng trái tim màu xanh kia xóa luôn.
"Chị Ngọc à, có chuyện gì vậy ạ? Có phải em lại làm gì khiến cho chị buồn rồi không?"
Trong lòng thực sự chán nản, vui vẻ tích góp của cả ngày bị đánh tan, tôi mở khung chat, gửi tin nhắn cho cậu bạn thân, "Tao chắc chả có hi vọng gì cả rồi mày ạ."
Có lẽ không cảm nhận được thương tổn trong tôi, anh bạn tác giả còn bồi thêm cho một nhát: "Bây giờ mày mới tỉnh ngộ à? Tao có nói chuyện với Khánh An rồi, cô bé bảo hiện tại không hứng thú với yêu đương đâu."
Tôi liền trở nên kinh động: "Mày nói cái quần gì thế thằng này? Mày điên à?"
"À tao chỉ hỏi ý thôi, chứ có huỵch toẹt ra là mày thích em ấy đâu."
Cũng thừa, tao tỏ tình thất bại rồi còn đâu ---- Tôi âm thầm nghĩ trong đầu, thẫn thờ nhìn vào trang facebook của Khánh An. "Ừm, em ấy còn bảo gì nữa không?"
"Còn có..."
Sau đó, cậu ấy gửi lại cho tôi một loạt những hình chụp màn hình. Là cuộc nói chuyện giữa cậu ấy cùng Khánh An.
Thật ra tôi nghĩ mình không nên đọc, bởi kiểu gì người nhận thương tổn cũng là tôi. Nhưng bởi vì con người ta luôn ôm một hi vọng mong manh nào đó, thế nên tôi vẫn cẩn thận kích chuột vào từng ảnh để đọc.
[Vũ Anh Hoàng (tên facebook của cậu bạn thân của tôi): Em có thấy tuổi tác quan trọng không?
Khánh An: Thật ra đối với em thì nó khá quan trọng trong nhiều trường hợp.
Vũ Anh Hoàng: Ừ, khoảng cách xa quá cũng không thoải mái lắm nhỉ?
Khánh An: À dạ, có chút không hợp. Nhưng mà anh đừng nghĩ ngợi nhiều, thật ra làm độc giả của anh cũng rất thoải mái, he he.
Vũ Anh Hoàng: Dạo này giới trẻ khoái trò yêu đơn phương lắm, anh số đào hoa, chưa từng như vậy. Không biết cảm giác nó như thế nào...
(Cái thứ không biết ngượng mồm - Tôi vừa đọc vừa bĩu môi.)
Khánh An: Thực ra yêu đơn phương cũng không tốt. Nhân sinh quan rực rỡ như vậy, năm tháng thanh xuân cũng ngắn như vậy, không nên uổng phí vào cái không thu lại kết quả.
Vũ Anh Hoàng: Này anh hỏi chút, anh thấy em với cái Ngọc có vẻ thân nhau thật. Nhưng mà với ai, em cũng sẽ quan tâm như vậy sao?
Khánh An: Hmmm, tùy người em sẽ có cách quan tâm khác nhau. Vì em nghĩ mỗi người cần một sự quan tâm khác, không ai giống ai cả mà ạ. Nhưng mà chỉ người nào thân thiết và em quý mến em mới quan tâm hơi quá thôi.
Vũ Anh Hoàng: Ừm, thật ra thì nếu được quan tâm sẽ tốt lắm, nhưng đôi khi lại khiến đối phương hiểu lầm.
Khánh An (thật lâu sau mới trả lời): Em cũng biết điều đó, nên em vẫn đang tập sửa dần dần và trưởng thành hơn đây ạ.]
Tôi tắt cửa sổ chat với cậu bạn thân, không dám đọc tiếp nữa. Trong tim như có gì đó vỡ vụn, tôi đưa tay xoa nhẹ ngực trái. Hành động ngớ ngẩn đó không giúp cơn đau đang quặn lên giảm xuống, mà còn càng khiến sự tủi thân của tôi bị đẩy lên cao trào.
"Đừng không trả lời em mà chị Ngọc." Khánh An vẫn kiên trì nhắn đến cho tôi, "Nói cho em biết được không? Em sẽ sửa sai mà."
Em đâu làm gì sai, người sai chính là chị.
Sai lầm vì cố chấp thương em.
"Em đừng quan tâm tới chị như vậy nữa, em biết chị sẽ tự tạo cho mình những lầm tưởng mà. Và bởi vì với ai em cũng đối xử dịu dàng, nên đừng để chị cảm thấy mình là đặc biệt nhất nữa."
Cuối cùng tôi cũng nói ra rồi. Tâm tư chất chứa bấy lâu nay, tự mình lấp liếm để rồi nhận lại tổn thương thật nhiều.
Hai hàng nước mắt của tôi lại lăn dài, nực cười là dạo gần đây, tôi trở nên thật mít ướt. Tiếng nhạc văng vẳng truyền tới từ cuối con phố, thật nhẹ nhàng mà thấm đẫm tâm tư.
Từ lâu, em cũng đã nhận ra, với anh, em không là duy nhất. Nếu em mãi im lặng, kết cuộc ta sẽ ra sao...