Vân Hiểu biết mình dễ tèo, cho nên ngay từ đầu đã tự bố trí cho mình một khu vực an toàn. Ai ngờ đang yên đang lành lại bị Tiêu Hằng Nhất lôi ra.
"Mau qua đó!" Từ đường chủ là người đầu tiên định thần lại, hắn lớn tiếng nhắc nhở hai người kia.
Nghe thấy thế, hai vị trưởng lão Trầm, Tiêu lập tức lao vào khoảng không gian an toàn duy nhất. Rốt cục cũng có chỗ tránh mấy cái xiềng xích nặng dập xương người này rồi.
Thế nhưng mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn, dây xích trói Thận yêu phát ra tiếng vỡ vụn răng rắc khiến người nghe run sợ.
Ba người nhìn chằm chằm vào lớp phong ấn đang sụp đổ mà lòng như lửa đốt, bọn họ đâu còn hơi sức đi truy cứu chuyện Vân Hiểu tự ý phá trận nữa.
"Đường chủ, chúng ta không còn cách nào khác để ngăn Thận yêu phá phong ấn, hay phong ấn nó lần nữa sao?" Trầm trưởng lão gấp giọng hỏi.
"Thận yêu vô hình vô tướng, khi xưa Huyền Môn phải dốc hết toàn lực mới phong ấn được nó vào đây. Hiện giờ chỉ dựa vào ba người chúng ta......" Từ đường chủ liếc mắt nhìn ba người, rõ ràng bọn họ không đủ khả năng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trầm trưởng lão càng sốt ruột hơn, hắn hoảng hốt nhìn xung quanh, "Cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách, chúng ta phải tìm đường ra, sau đó mau chóng thông báo cho mọi người biết!"
Hắn vừa định mạo hiểm xông ra, bỗng một giọng nói u ám quái dị vang lên giữa không trung, "Muốn chạy?"
Ngay sau đó, một tiếng cười đắc ý vang vọng khắp hỏa lao, "Ha ha ha ha ha ha......" Giọng cười hơi khàn khàn mang vẻ hả hê, sung sướng như thế rất lâu chưa được lên tiếng, nhưng nghe rất chói tai, không giống tiếng người.
Toi!
Tim ba người đập nhanh thình thịch. Không ngờ Thận yêu lại thoát ra nhanh thế. Chỉ thấy đám khói đỏ lòm, tỏa ra mùi máu tươi gay mũi nồng nặc đang quấn quanh xích sắt.
Trong phút chốc, đống xích sắt liền tan chảy như băng, đám khói đỏ lại càng dày đặc hơn và nhanh chóng ăn mòn hết tất cả số xiềng xích còn lại. Tiếp đó, một bóng dáng nam tử dần dần hiện ra từ trong làn khói.
Chỉ thấy kẻ đó mặc hồng y, từ thân thể cho đến từng sợi tóc đều nhớp nháp tanh tưởi như thể bị dội mấy thùng máu tươi. Trông gã rất trẻ, mặt đầy sát khí khát máu nhưng dáng vẻ rất yêu mị không rõ là nam hay nữ. Nói chung là mang phong cách y chang nhân vật phản diện.
"Ba trăm năm...... Cuối cùng bản tôn cũng tái xuất nhân gian!" Thận yêu nhìn hai bàn tay mình, thân thể run run như đang hưng phấn quá mức. Gã hít vào một hơi thật sâu, nở một nụ cười kì dị, khóe miệng ngoác tận mang tai, "Cuối cùng...... Cuối cùng lại được nếm hương vị máu thịt nhân gian rồi!"
"Thận yêu!" Trong lòng thấp thỏm, Từ đường chủ bước lên lớn tiếng cảnh cáo, "Đừng hòng gây hại nhân gian, đệ tử Huyền Môn chúng ta có thể phong ấn ngươi lần một, thì cũng có khả năng phong ấn ngươi lần hai."
"Huyền Môn?" Thận yêu trợn ngược mắt lên, cúi xuống nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy sát ý, gã lạnh lùng nhếch mép, "Hừ! Chỉ dựa vào các ngươi?"
Gã đột ngột vung tay lên, một tảng khí khổng lồ lao thẳng về phía mọi người.
Từ đường chủ giật mình, vội rút tử phù ra, lập thành một kết giới bao quanh mọi người, khó khăn lắm mới chặn được đám khí chết chóc đó.
Nhưng cũng chính tại thời điểm ấy, tử phù trong tay hắn lập tức tan thành tro bụi, ngay cả pháp phù cao cấp cũng chỉ thể ngăn được một kích của Thận yêu.
"Hừ! Nếu lúc trước ta không sơ ý, đám người tu đạo đó có thể giữ nổi ta sao?" Thận yêu cười càng đắc ý hơn, "Lũ phàm nhân các ngươi chỉ xứng làm thức ăn của ta thôi."
Gã liếc qua bốn người một lượt như đang nhìn mấy con kiến hôi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vân Hiểu. Làm bộ như vừa nhớ ra điều gì, gã nở nụ cười rất tươi với nàng, "Đúng rồi, còn phải cảm ơn người vì đã thả ta ra. Nếu không có lẽ ta phải mất thêm mấy trăm năm nữa mới phá xong cái phong ấn này."
"......" Sắc mặt mọi người tối sầm lại. Vân Hiểu cũng bất giác cau mày. Vẫn không thành công! Yêu ma nào cũng ngạo mạn như thế sao? Chẳng trách tổ sư gia không ưa các chủng loại yêu quái.
Thận yêu lại tự nói tiếp, "Để cảm ơn ngươi đã thả ta ra......" Gã cười rất tươi, thấp giọng nói với vẻ đùa cợt, "Ta sẽ ăn ngươi đầu tiên nhé!"
Nói xong, gã xoay bàn tay làm máu ngưng tụ thành một mũi kiếm nhắm thẳng vào Vân Hiểu.
"Cẩn thận!" Từ đường chủ và hai vị trưởng lão đều hoảng hồn. Mặc dù bọn họ vẫn tức giận vì Vân Hiểu vô tình thả Thận yêu ra, nhưng điều đó chứng tỏ nàng đúng là thiên tài trận pháp. Nói cách khác, nàng ta nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực trong công cuộc phong ấn Thận yêu lại. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn nàng chết mà không cứu.
Ba người lập tức lấy tất cả pháp khí ra, lao lên chắn trước mặt Vân Hiểu. Thế nhưng một người không thể đỡ nổi khí huyết của Thận yêu, ba người hợp lực mới miễn cưỡng chặn được mũi kiếm đó. Sau đó, họ cùng rút tử phù ra, ném thẳng về phía Thận yêu.
Đúng lúc ấy, một tiếng sấm rền vang, ba đạo thiên lôi bổ thẳng vào Thận yêu. Sét giáng xuống khiến hỏa lao bừng sáng.
"Ha ha ha ha......" Thân hình của Thận yêu chỉ lóe lên một cái rồi lại hồi phục như cũ như thể sấm sét chẳng khiến gã hề hấn gì. Thận yêu cười rộ lên tỏ vẻ đắc ý.
Sét đánh xé trời mà vẫn không làm gì được gã!
Ba người càng kinh hãi hơn, mặt mũi trắng bệch hoàn toàn.
"Vô dụng thôi, ta sinh ra đã vô hình vô tướng, các ngươi căn bản không thể đụng vào ta. Vậy nên ngoan ngoãn chịu chết đi!" Nói xong, Thận yêu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, gã nhào tới tấn công bọn họ, "Trên đời này không kẻ nào có thể làm ta bị thương!"
"Thế sao?" Thấy ba người sắp bị Thận yêu nuốt chửng, Vân Hiểu cuối cùng mới hơi cử động đầu, nàng lên tiếng, "Ngươi chắc chứ?"
Nói xong, nàng rút một cây châm ra, búng châm vào khí huyết của Thận yêu.
Ngay sau đó, một luồng sáng lóe lên như cơn sóng lớn ập tới Thận yêu.
Thận yêu giật mình, định ra chiêu đỡ lại nhưng không kịp. Luồng sáng đập trúng khiến gã đau đớn, kêu gào thảm thiết.
"Á......" Gã bị đánh bật về trung tâm hỏa lao.
Như được khởi động, các trận pháp lần lượt bùng lên. Chỉ trong phút chốc, hỏa lao tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
"Đây...... Đây là......" Người khác không nhận ra, nhưng người năm nào cũng tới đây kiểm tra như Từ đường chủ đương nhiên phải biết rõ, đây chính là tất cả trận pháp phong ấn ban đầu trong hỏa lao. Từ Thanh Phong ngỡ ngàng quay sang nhìn Vân Hiểu, "Phong ấn...... chưa bị phá?”
"Ta bảo phong ấn bị phá bao giờ?" Vân Hiểu nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Nhưng...... xiềng xích ban nãy thì sao?" Từ đường chủ còn chưa kịp mở miệng, Tiêu trưởng lão đã vội vàng hỏi.
Đống xích sắt đó đều do trận pháp biến ra để khóa Thận yêu lại. Nhưng rõ ràng bọn họ tận mắt nhìn thấy tất cả xiềng xích đã vỡ vụn hết rồi mà.
"A a a a......" Thận yêu bên kia càng gào thét thảm thiết hơn, "Ngươi...... Rốt cục ngươi đã làm gì?"
"Ta chỉ cải biến trận pháp một chút thôi." Vân Hiểu nhẹ giọng trả lời. Nàng cũng đâu phải ngu học, đương nhiên là biết Phong Yêu trận trông như thế nào. Trong sách viết chỉ những đại yêu gây hại nhân gian thì mới bị phong ấn. Mà Thiên Sư Đường là môn phái chính quy, là tổ chức có kỷ luật cao, thế nên cho dù trong cuộc thi, bọn họ cũng sẽ không ra đề vi phạm quy tắc kiểu như "Giải phóng yêu ma".
Vậy nên vòng thi này nhất định không đơn giản như thế!
Nhớ tới mình suýt trượt vòng đầu, Vân Hiểu đành cố động não thêm một tí.
"Ngươi...... Ngươi sửa cái gì?" Thận yêu trợn mắt, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
"À, ta chỉ sửa Phong Yêu trận thành Diệt Yêu trận thôi."
"Gì......" cơ?
Gã còn chưa kịp dứt lời, luồng sáng lại lóe lên, vô số trận pháp đồng thời ngưng tụ thành những khối băng màu máu đâm thẳng vào Thận yêu.
Thận yêu không kịp kêu thêm tiếng nào đã bị đâm thành tổ ong vò vẽ, khí huyết toàn thân tan ra như khói, chưa quá ba nhịp thở, gã đã biến mất hoàn toàn.
Thận yêu ngàn năm cứ thế
.....Đi...... Đời!
(⊙_⊙)
Trầm trưởng lão: "......"
Từ đường chủ: "......"
Tiêu Hằng Nhất: "......"
Vân Hiểu: Cuộc thi do Thiên Sư Đường tổ chức quả nhiên không hề đơn giản! Giữa chừng còn có giám khảo đến làm tăng độ khó đề thi, may mà mình vẫn HOLD bình tĩnh!