Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta - Chương 52: 52: Xin Chào Thận Yêu




Trong hỏa lao Thiên Sư Đường phong ấn một con Thận Yêu ngàn năm, đây là chuyện chỉ chưởng môn các phái và một số ít trưởng lão mới được biết. Tương truyền ba trăm năm trước, Thận yêu xuất hiện, gây loạn phương Bắc. Nó điên rồ khát máu, thường hút máu người để tăng tu vi, thậm chí nó còn dám huyết tế tất cả cư dân biên thành. Rất nhiều thiên sư Huyền Môn tới bắt con quái vật này nhưng cuối cùng lại bị nó nuốt sống, ngay cả các thế gia ra tay nhưng cũng không làm gì được nó.

Thận yêu ngày càng táo tợn hơn, nó thảm sát ba thành, khiến dân chúng lầm than. Thấy nó sắp tiến vào Trung Nguyên, tam tông tứ phái lục gia lần đầu hợp sức với nhau, dốc hết toàn lực, hy sinh biết bao nhiêu đệ tử pháp lực cao thâm mới phong ấn được con quái vật đó. Cũng bắt đầu từ ấy, các môn phái ý thức được rằng thế gian còn rất nhiều mối nguy mà người thường không thể tưởng tượng nổi, nên họ quyết định buông bỏ định kiến, cùng nhau thành lập Thiên Sư Đường.

Mục đích lập ra Thiên Sư Đường đầu tiên là vì đoàn kết đệ tử Thiên Sư Đường khắp thiên hạ lại với nhau, thứ hai chính là để trấn áp con Thận yêu này. Suốt ba trăm năm nay, Thận yêu bị nhốt trong hỏa lao và suy yếu dần dần, nên rất nhiều người đã quên mất sự tồn tại của nó, cũng chẳng ai nhớ lối vào hỏa lao ở đâu. Chỉ những thế hệ Đường chủ Thiên Sư Đường mới có một tấm Truyền Tống phù để mỗi đầu năm, vào thời điểm phong ấn yếu nhất, Đường chủ có nhiệm vụ truyền tống đến hỏa lao kiểm tra xem xét tình hình.

Nhưng Từ Thanh Phong cũng không ngờ rằng nơi giam giữ Thận yêu lại ở ngay dưới đại điện này. Và còn bị một đệ tử tham gia ghi danh lần đầu chọc bậy chọc bạ chọc trúng lối vào hỏa lao.

Thật ra Từ đường chủ không lo lắng thận yêu xuất thế, hắn chỉ lo Huyền Môn vất vả lắm mới xuất hiện một mầm giống tốt, nếu mà bị chết ở đây thì thật quá đáng tiếc. Phải biết rằng, có vô số sát trận được bày bố quanh nơi giam giữ Thận yêu để đề phòng con quái vật đó thoát ra, cũng như yêu ma tiến vào. Trong đó vô cùng nguy hiểm, ngay cả một đại sư trận pháp như Tiêu trưởng lão cũng không dám xông vào, huống chi là một đệ tử trẻ tuổi.

Cho nên phản ứng đầu tiên của Từ Thanh Phong chính là, "Mau, mau đi cứu đệ tử đó." Dẫu sao cũng là do lỗi của bọn họ mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn này.

Hai vị trưởng lão nghe thấy thế, cũng kịp phản ứng, Tiêu trưởng lão lập tức vọt lên dẫn đầu.

Càng đi sâu, ba người càng kinh hãi.

"Hết...... trận pháp...... bị phá hết!"

"Không thể nào! Đây đều là sát trận, làm sao nàng ta phá được?"

Trên lối đi vẫn còn sót lại khí tức của trận pháp, hơn nữa không chỉ một hai cái, mà là tất cả trận pháp trải dọc đường họ đi đều đã bị phá tan tành.

Ba người càng chạy lại càng hoảng hốt. Bấy giờ, bọn họ mới thật sự lo sợ Thận yêu thoát ra.

"Không phải nàng ta muốn...... thả ra con Thận yêu đó ra đấy chứ?" Trầm trưởng lão lo lắng hỏi, mặt cắt không còn giọt máu, giọng nói của hắn cũng nhỏ dần.

"Không, hẳn là không." Từ đường chủ thấy lòng trùng xuống, tim đập nhanh hồi hộp, "Có trận pháp thất truyền khắc trên cổng hỏa lao nên nàng ta không thể mở ra đâu!" Hơn nữa thời gian trôi qua chưa được bao lâu, cô nương ấy mới vào thi khoảng nửa canh giờ trước thì làm sao đi nhanh thế được.

"Cổng Đường chủ nói là...... cánh cổng kia sao?" Tiêu trưởng lão chỉ vào một bên cánh cổng rộng mở phía cuối con đường, ánh sáng rực rỡ hắt ra từ bên trong.

Từ đường chủ: "......" Má nó!

Σ(°△°|||)︴

Nhịp tim rơi lộp bộp, sự hoang mang tột độ ập đến khiến hắn ớn lạnh, Từ Thanh Phong hét lên tiếng thét chói tai cao vút, "Mau ngăn nàng ta lại!"

Từ đường chủ lập tức vận bùa chú, cắm đầu cắm cổ phóng nhanh như gió vụt qua cổng. Hoàn toàn không để tâm đến ánh sáng chói lóa và hơi thở nóng rực đang đập thẳng vào mặt, hắn đảo mắt liên tục tìm kiếm bóng dáng người nào đó.

Đúng lúc nhìn thấy Vân Hiểu đang cắm lá cờ trận cuối cùng xuống.

"Không!" Từ đường chủ rống lên bằng âm thanh to nhất trong cuộc đời mình. Nhưng không còn kịp nữa rồi, Vân Hiểu đã bày xong trận kỳ.

Hỏng rồi!

Trong khoảnh khắc, ba người cùng rơi vào tuyệt vọng.

Vân Hiểu cũng bị dọa sợ. Nàng ngơ ngác nhìn ba người tự dưng xông vào. Ba vị này là..... Giám thị với giám khảo? Sao tới muộn thế nhỉ?

Ngay sau đó, dàn xếp phá trận của Vân Hiểu bắt đầu phát huy hiệu lực. Sau âm thanh răng rắc, những xiềng xích khổng lồ gãy vụn, rơi ầm ầm xuống đất khiến cho toàn bộ Thiên Sư Đường rung chuyển. Vô số đất đá cũng rơi rầm rầm theo.

Dù sao cũng là thiên sư tu hành nhiều năm, ba người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nếu đã không ngăn được Thận yêu xuất thế, bọn họ phải lập tức ra ngoài liên hệ với tam tông tứ phái lục gia, hợp sức phong ấn con quái vật này lại.

"Mau rời khỏi đây!" Từ đường chủ lớn tiếng nhắc nhở, "Huyết vân của Thận yêu có thể cắn nuốt máu người."

Trầm trưởng lão gật đầu chuẩn bị ra ngoài, Tiêu trưởng lão lại ngơ ngác nhìn Vân Hiểu, "Nha đầu vẫn còn ở đó, ta đi cứu nàng ta."

Nói xong ông lập tức dẫn động bùa, toàn thân lóe lên rồi vọt đến trước mặt Vân Hiểu. Ông vừa kéo tay nàng, vừa sốt ruột nói, "Nha đầu, mau theo ta ra ngoài, Thận yêu sắp xuất thế, chúng ta phải mau rời khỏi đây."

"Thận yêu?" Vân Hiểu sửng sốt. Thì ra là nơi này bắt giam Thận yêu. Bảo sao trông trận pháp phức tạp như thế! Trong khi nàng còn chưa hết cơn rùng mình, Tiêu Hằng Nhất đã túm lấy tay nàng lôi ra ngoài, "Ơ, khoan đã......"

Vân Hiểu định níu lại nhưng không kịp, ông ta kéo nàng chạy đi. Bọn họ vừa né dây xích rơi xuống, vừa lao về phía cổng.

Khi bọn họ sắp vọt qua cổng thì bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn, một trận pháp hiện ra chắn trước mặt họ. Cổng đá tự động đóng sầm lại, trên mặt cổng xuất hiện vô số phù văn kì lạ.

"Nguy rồi!" Từ đường chủ sợ xanh mặt, "Phong sát trận đã khởi động, chúng ta không ra được." Phong Sát trận là lớp giam giữ Thận yêu cuối cùng, chỉ khởi động khi Thận yêu sắp thoát khỏi phong ấn. Lớp phòng ngự này chưa chắc đã ngăn nổi Thận yêu nhưng nó có tác dụng khóa hỏa lao lại, giữ chân con quái vật này để người bên ngoài tranh thủ thời gian ứng phó.

Hiện thực quá rõ ràng. Trận này muốn nhốt tất cả bọn họ ở bên trong.

"Cẩn thận!" Từ đường chủ đang chìm trong tuyệt vọng, không để ý bên trên nên suýt bị dây xích rụng trúng đầu, may mà được Trầm trưởng lão kéo ra kịp thời.

Trầm Đạo Viễn sốt ruột nói với Tiêu Hằng Nhất, "Tiêu trưởng lão, mau nghĩ cách phá trận trên cửa đi, nếu không chúng ta sẽ bị chôn sống ở trong này thật đấy."

"Chịu thôi!" Tiêu Hằng Nhất lắc đầu nói, "Phong Sát trận này là trận pháp Địa giai sớm đã thất truyền. Vì còn phải mất công diễn toán nên không thể phá trận trong thời gian ngắn được."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thấy xích sắt và đất đá rơi xuống ngày càng nhiều, Trầm trưởng lão càng sốt ruột hơn, "Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ hết chỗ để né mất." Không bị Thận yêu giết chết thì cũng sẽ bị đống xiềng xích này đập nát sọ.

"Ặc, chỗ kia......" Tay phải vẫn đang bị Tiêu Hằng Nhất túm chặt, Vân Hiểu không nhịn nổi đành lên tiếng, "Ta thấy chỗ kia có thể trốn được!" Nàng chỉ tay trái về phía sau.

Ba người ngạc nhiên xoay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ. Quả nhiên thấy một khoảng nền rất sạch sẽ rộng mười thước vuông, dường như xiềng xích và đất đá đều tránh rơi xuống khu vực ấy. Khéo thay chỗ đó lại chính là vị trí Vân Hiểu vừa mới đứng.

Trầm trưởng lão: "......"

Từ đường chủ: "......"

Tiêu Hằng Nhất: "......"