Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Lười Thê Của Tổng Giám Đốc - Chương 17




Dịch Thiếu Ương đi đến văn phòng phó tổng, liền gặp Bùi Nhĩ Phàm có chút đăm chiêu đang đứng ở trước cái bàn xác nhận của thư kí.



“Ha! Là chuyện gì cư nhiên làm cho Bùi thiên tài của chúng ta hoang mang như vậy?!” Dịch Thiếu Ương đi đến bên cạnh Bùi Nhĩ Phàm, thật mạnh một quyền tiếp đón ở trên người Bùi Nhĩ Phàm, cười nói.



Bùi Nhĩ Phàm xoay người, thản nhiên Dịch Thiếu Ương nhìn liếc mắt một cái: “Ngươi có thể nhẹ một chút hay không? Không phải mỗi người đều thích bạo lực!”



Dịch Thiếu Ương không sao cả cười cười: “Hừ, ngươi cũng không tốt hơn ta là mấy! Biểu hiện có vẻ chậm nhưng một khi động thủ thì mới độc ác làm sao!”



Bùi Nhĩ Phàm cũng không phản bác, ngược lại hỏi: “Hôm nay như thế nào có rảnh tới nơi này? ! Không cần nói là ngươi là đến chúc mừng ta thăng chức !”



“Ha ha! Không ai hiểu ta như Nhĩ Phàm ngươi!” Dịch Thiếu Ương cười cười, “Ngươi có biết không? Ta vốn chỉ là đi ngang qua nơi này, trong lúc vô tình thấy một sự kiện thú vị, liền nhanh một bước, lại thuận đường đến xem ngươi.”



“Ân.” Bùi Nhĩ Phàm hiển nhiên đối với chuyện thú vị trong miệng Dịch Thiếu Ương không hứng thú nhiều lắm, chuyển hướng phòng trà nước đi đến, đồng thời hỏi, “Ngươi muốn uống cà phê hay là trà?”



“Trà!” Dịch Thiếu Ương đơn giản rõ ràng trả lời, nhìn liếc qua phòng ở một cái, chờ Bùi Nhĩ Phàm đi ra sau, tiếp nhận trà, vừa uống vừa hỏi “Như thế nào chỉ có một mình ngươi, thư kí của ngươi đâu? Không cần nói cho ta biết, lão ba không an bài thư kí cho ngươi!”





“Thư ký tất nhiên là có.” Bùi Nhĩ Phàm cười khẽ một tiếng, lại nhìn không ra là vui hay giận “Thư ký đã một mình tan tầm!”



“Một mình tan tầm?!” Dịch thiếu ương lập lại một lần, sau đó nở nụ cười ra tiếng “Ý của ngươi là nói, thư kí của ngươi chưa chào hỏi ngươi, liền một mình tan tầm?! Xem ra, thư kí của ngươi thật đúng là không coi ngươi ra gì a! Ha ha, này thư ký thật là có ý tứ, đợi ngày mai, ta nhất định phải gặp mặt!”



“Không cần đợi ngày mai! Cô gái kia ngươi cũng biết!” Bùi ngươi phàm khóe miệng vẫn là lộ vẻ cười, lại thủy chung không có tới trong mắt.



“Ta biết? !” Dịch thiếu ương nghĩ nghĩ, trong công ty Phỉ Hoa, nữ nhân duy nhất biết đó là người gặp được ở dưới lầu kia “Chẳng lẽ là Y Thượng Tĩnh?!”



Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu, uống một ngụm cà phê, xoay người hướng văn phòng của mình đi đến, mà Dịch Thiếu Ương cũng thực tự giác theo lại đây: “Cô ấy như thế nào thành thư kí của ngươi ?! Theo ta được biết, cô ấy vẫn là nhân viên nho nhỏ trong công ty các ngươi, hơn ba năm nay cũng chưa thay đổi a! Mặc dù có lý lịch tốt nhưng lại không có tư cách a, như thế nào lập tức liền thành thư kí của phó tổng?”



“Là lão nhân gia tự mình điều nhân viên.” Bùi Nhĩ Phàm ngồi xuống, mở ra máy tính xử lí văn kiện, vừa nhìn vừa nói “Chắc là đi cửa sau.”



“Đi cửa sau?! Không có khả năng! Thượng Tĩnh không phải loại người như vậy!” Dịch Thiếu Ương lắc lắc đầu, ngồi ở kia trên sô pha, đem chén trà đặt ở trên bàn trà “Phải nói là lão ba ngươi chủ động điều cô ấy lên đây đi. Ơ? Thế Y Thượng Tĩnh từ khi nào thì cùng lão ba ngươi quen biết nha?! Với tính tình của Y Thượng Tĩnh, cô ấy không nên quen biết lão ba ngươi!”




“Trời biết cô ấy là như thế nào quen biết lão ba ta. Trọng yếu nhất là, cô ấy không chỉ có quen biết lão ba ta! Mà hẳn là quen biết cả nhà ta đi!” Bùi Nhĩ Phàm tựa hồ nói có chút buồn bực, ngữ khí cũng không được tốt lắm, “Lão ba ta kêu cô ấy là Tiểu Tĩnh, cũng chính là trước kia ta từng nói qua với ngươi, cô tình nhân thật thật giả giả của lão ba tên là Tiểu Tĩnh!”



“Nga?! Ngươi là nói Y Thượng Tĩnh là tình nhân của lão ba ngươi? !” Dịch Thiếu Ương cười nói “Đây chính chuyện cười hay nhất mà ta từng nghe! Nếu nói cô ấy là tình nhân của lão ba ngươi, còn không bằng nói cô ấy là tình nhân của Chu Công đi!”



“Không đúng, ta nhưng thật ra cảm thấy, cô ấy làm tình nhân của thần lười còn có vẻ thích hợp!” Bùi Nhĩ Phàm cười tiếp lời, sau đó chỉ vào máy tính “Ngươi xem, đây là tư liệu cô ấy làm, bề ngoài nên có tất cả đều có, không nên có một chút cũng không có. Tư liệu là làm rất khá, nhưng là rất ngắn gọn, nếu không phải biết mục đích của tư liệu này, người ngoài xem chắc chắn là không hiểu!”



Dịch Thiếu Ương vừa nghe, nghiêng đầu qua, nhìn nhìn, sau đó ngồi trở về, cười nói: “Ân, quả thật thực ngắn gọn! Nhưng ta xem thấy cũng rất hoàn mỹ! Huynh đệ, ngươi có một người như vậy làm thư kí cho, cho dù là lười một chút, cũng là ngươicó thể đem về lợi ích!”



“Lợi ích!” Bùi Nhĩ Phàm cười cười, sau đó trong mắt lộ ra ánh sáng, “Ngươi nói, một người lười có thể đem công việc làm được đến mức này, nếu không còn lười nữa, sẽ có bộ dáng gì nữa đâu?”




Dịch Thiếu Ương vừa nghe, cũng sáng mắt: “Ngươi là nói, ngươi muốn huấn luyện Y Thượng Tĩnh? ! Ha ha, này, ta cũng thực chờ mong!” Nhưng rất nhanh, Dịch Thiếu Ương trêu đùa nói “Bất quá, huynh đệ, ta cảm thấy khả năng thất bại của ngươi rất lớn nga!”



“Thất bại?!” Bùi Nhĩ Phàm cười đến cực kì ôn nhã, ngay cả gió xuân đều nhanh muốn cảm thấy không bằng “Ngươi cho rằng cô ấy so với mấy lão hồ li kia còn khó thu phục hơn sao? Ta phải thử một chút, coi như trong khoảng thời gian này hoạt động giải trí đi.”




“Ha ha! Nếu là cô ấy nghe đươc câu này. . . . . .” Dịch Thiếu Ương nghĩ nghĩ câu dưới, nhưng nghĩ không ra dùng nói cái gì đến, bởi vì hắn chưa từng thấy qua bộ dạng Y Thượng Tĩnh đứng lên phát biểu, cũng không có biện pháp tưởng lúc Y Thượng Tĩnh đứng lên phát biểu sẽ là bộ dáng gì nữa “Quên đi, không nói tới cô ấy nữa! Ngươi chừng nào thì tan tầm? Giai Thành đâu? Kêu hắn lên, chúng ta cùng đi uống một chén?”



“Ngươi cùng chị dâu lại giận dỗi?” Bùi Nhĩ Phàm vừa thu thập này nọ vừa hỏi.



Dịch Thiếu Ương trầm mặc không nói, đem miếng trà cuối cùng trong chén đưa vào miệng uống cạn. Bùi Nhĩ Phàm ngừng lại một chút, ngồi vào bên cạnh Dịch Thiếu Ương: “Thiếu Ương, tình cảm của ngươi cùng chị dâu, ở trong mắt đám người chúng ta , không có gì không giải được khúc mắc cả, đi đến gặp chị dâu nhận sai, hết thảy đều trôi qua.”



“Ha ha! Ngươi nói như thể mình là người trong nghề rất thành thạo việc này nha!” Dịch Thiếu Ương nhìn Bùi Nhĩ Phàm, cười đến vô tâm không phế “Vậy ngươi năm đó như thế nào cùng cô ấy chia tay? Tình cảm của ngươi cùng cô ấy, trong mắt đám người chúng ta cũng thế nha? ! Vậy khúc mắc của các ngươi có cởi bỏ không?! Không có đi!”



Bùi Nhĩ Phàm trầm mặc, sau một lúc lâu, thản nhiên nói câu: “Đi thôi, Giai Thành ở tầng 17, phỏng chừng còn bận không hết việc đâu! Đêm nay ta mời khách!”



Dịch Thiếu Ương cũng biết chuyện đó là một vết thương trong lòng hắn, liền cũng không nói nữa, cười nói: “Tốt, ngươi sau khi trở về, thật đúng là không mời chúng ta uống rượu đâu! Chúng ta đêm nay không say không về a!”



“Ta cũng không muốn uống rượu xong lái xe, bị cảnh sát giao thông phạt!” Bùi Nhĩ Phàm cười đến đây một câu “Đi thôi!”