Y thượng tĩnh nhìn lại người tới, khuôn mặt đen xì cứng rắn nhấc lên cái tươi cười: “Trợ lý Sử! ngài cũng muốn tan tầm !”
Sử Lộc bước nhanh đi lên phía trước, đứng trước mặt Y Thượng Tĩnh, cười nói: “Ách. . . . . . Đúng vậy a! Nghe Tiền Duy Nhã nói cô hôm nay được điều đến chức vị mới, cho nên bề bộn nhiều việc?”
“Ách. . . . . .” Y Thượng Tĩnh ngẩn người, cười gượng hai tiếng “Đúng vậy a, ta hôm nay xác thực bề bộn nhiều việc. . . . . . Nhưng là ta thói quen đúng giờ tan tầm!”
Sử Lộc cũng là hơi hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền trấn định, ngược lại nói: “Duy Nhã cũng nói như vậy .”
“Ân.” Y thượng tĩnh tùy ý trả lời, mà trong lòng lại mắng Tiền Duy Nhã không biết bao nhiêu lần “Trợ lý Sử có chuyện gì?”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Sử lộc lấy tay gãi gãi đầu, vốn là Sử Lộc cố ý tìm Tiền Duy Nhã hỏi thăm chuyện tình của Y Thượng Tĩnh, không nghĩ tới Tiền Duy Nhã cái gì cũng không chịu nói, ngược lại hiểu lầm lời nói của Sử Lộc, trải qua một đoạn thời gian dài giằng co thi đấu, Sử Lộc cuối cùng lấy ra thân phận thủ trưởng mới biết được Y Thượng Tĩnh mỗi ngày sẽ tan tầm vào đúng 5 giờ. khi đến 5 giờ, Sử Lộc liền diện lý do với phó quản lý sau đó vội vàng xuống lầu. Nguyên bản nghĩ đến sẽ muộn mất, hoàn hảo, còn kém một chút sẽ bỏ lỡ. “Ta nghĩ. . . . . .” Sử Lộc chậm rãi nói xong, tuyệt không giống như trợ lý sử thường ngày “Ta nghĩ mời ngươi. . . . . .” Sử Lộc muốn nói mời Y Thượng Tĩnh ăn cơm chiều, trong lòng không nắm chắc lắm, vì hắn đã hai lần mời Y Thượng Tĩnh đi ăn nhưng bởi vì đủ mọi nguyên nhân nên điều thất bại; nhớ tới Tiền Duy Nhã đã nói qua, Y Thượng Tĩnh rất ít nhận lời mời của người khác phái, trừ phi là người đặc biệt quen thuộc .”Ta nghĩ mời cô đi. . . . . .”
Ngay tại này thời khắc mấu chốt, lại một tiếng “Thượng tĩnh”, thành công đem lời nói trong miệng Sử Lộc đánh gãy. Đồng thời, Y Thượng Tĩnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ tới việc Sử Lộc đã mở miệng mời mình ăn cơm hai lần, mà nghe hắn ngữ khí lần này, chắc là nói cùng một chuyện đi.
“Thiếu Ương!” Y thượng tĩnh chờ người tới đến gần chính mình, mới vui mừngcười chào hỏi “Cậu như thế nào lại đến đây?”
Dịch Thiếu Ương từ xa xa liền thấy hai người đứng ở trong này, cũng không biết đang nói chuyện gì, Y Thượng Tĩnh vẻ mặt miễn cưỡng, mà người kia ăn mặc chỉnh trang trông có vẻ là nhân viên ở tầng chủ quản, vẻ mặt còn rất khẩn trương, nếu chính mình không phải biết Y Thượng Tĩnh hiện tại không có bạn trai, chắc chắn cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân, người đàn ông kia làm sai chuyện gì đó, đang cầu bạn gái tha thứ.
“Mình đến tìm Nhĩ Phàm. Hôm nay cậu ấy mới nhậm chức, mình là bạn thân nên đến chúc mừng thôi.” Thiếu ương cười nói, sau đó lại nhìn nhìn một bên Sử Lộc “Vị này là. . . . . .”
“Nga, vị này là Sử Lộc, trợ lí của phó quản lí Lý của công ty chúng ta.” Y Thượng Tĩnh chạy nhanh tiếp nhận nói, giới thiệu nói “Trợ lý Sử, vị này là Dịch Thiếu Ương.”
Dịch Thiếu Ương? ! Sử Lộc đầu óc quay mấy vòng, ánh mắt sáng lên, Dịch Thiếu Ương tổng giám công ty Hoàn Tinh, mà công ty Hoàn Tinh rất nổi danh trên thị trường, nghiệp vụ rất nhiều, tài sản không ít, mà trọng yếu nhất là hắn chính là người thừa kế của công ty Hoàn Tinh! “Dịch tổng giám xin chào!” Sử lộc dùng hình thức chức nghiệp tiếp đón, hướng Dịch Thiếu Ương vươn tay phải ra.
“Xin chào!” Dịch thiếu ương cũng vươn tay phải ra, hơi hơi nắm ba giây liền buông tay ra, sau đó lại nhìn về phía Y Thượng Tĩnh, “Thượng tĩnh, đêm nay có rảnh không? Đợi chút nữa chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?”
“Tốt!” Không nghĩ ngợi nhiều, Y Thượng Tĩnh thực sảng khoái đáp ứng rồi, hơn nữa hướng dịch thiếu ương trừng mắt nhìn, lấy cầu cám ơn.
(A Tử: Tội Nghiệp bợn Sử Lộc… 3 lần mún mời cơm điều có việc làm ko mời đc, ai bảo là nam phụ làm gì… nam 9 thì đã mời đc từ lâu.)
Dịch thiếu ương vốn là thuận miệng hỏi, bởi vì bình thường Y Thượng Tĩnh căn bản sẽ không đồng ý ra ngoài chơi đùa vào buổi tối từ thứ 2 đến thứ 5, bởi vì cha mẹ cô có gia huấn. Không nghĩ tới, hôm nay Y Thượng Tĩnh sẽ như vậy sảng khoái đáp ứng. Mà sử lộc lại lộ ra thất vọng, thầm nghĩ chính mình nếu vừa rồi đừng dài dòng quanh co, nói không chừng hiện tại, Y Thượng Tĩnh cũng đã đáp ứng rồi! Ai, bỏ lỡ cơ hội a, bất quá, còn có lần sau! Nhưng xem ra, Y Thượng Tĩnh và Dịch Thiếu Ương rất quen thuộc? ! Bọn họ có quan hệ gì? !
Đương nhiên này có lẽ Sử Lộc chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Trợ lý Sử, ngài còn có chuyện gì sao?” Y Thượng Tĩnh bây giờ thực sự muốn rời đi, nhưng ngại nên lễ phép và thuận tiện hỏi thăm.
“Cũng không có chuyện gì, lần khác rồi nói sau!” Sử Lộc cười cười, “Ta còn có việc, ta đi trước.” Nói xong, liền hướng vào cửa lớn của công ty.
“Ha ha!” Dịch thiếu ương đợi Sử Lộc đi xa , mới cười hướng Y Thượng Tĩnh nói, “Hắn là đang theo đuổi cậu sao?”
“Đừng nói lung tung !” Y Thượng Tĩnh cũng là cười trả lời, nhưng trong mắt lộ ra tia hoài nghi, “Hắn chẳng qua là một bạn cùng học thời trung học của mình thôi.”
“Bạn trung học?! Ta như thế nào không ấn tượng?” Dịch không ương hoài nghi hỏi.
Y Thượng Tĩnh nghe, thẳng mắt trợn trắng, người này a. . . . . . Ai, không nghĩ nói nhiều lắm, vòng vo đề tài: “Cậu không phải muốn đi tìm phó tổng sao? Còn ở nơi này làm cái gì?”
“Nga, hiện tại không cần đi!” Dịch Thiếu Ương đương nhiên thu vào tầm mắt cái nhìn xem thường của Y Thượng Tĩnh, nhưng tuyệt không để ý, “Vừa rồi tiếp cuộc điện thoại, Nhĩ Phàm nói đêm nay hắn muốn tăng ca. Mà ta vừa vặn đi ngang qua nơi này, thấy một nam một nữ như vậy giằng co, nữ vẻ mặt miễn cưỡng, nam một bộ dạng mắc sai lầm, có điểm tò mò, liền lại đây nhìn xem thôi.”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, nhíu mày, cười lạnh: “Ta hôm nay mới biết được, sức tưởng tượng của Dịch đại thiếu quả phong phú!” Sau đó liền rất nhanh rời đi.
“Uy ! Cậu sao có thể đối đãi với lão bằng hữu của cậu như vậy? !” Dịch Thiếu Ương cũng bước nhanh đuổi theo Y Thượng Tĩnh ” dù thế nào, chúng ta cũng đã mấy ngày nay không gặp mặt, cùng uống chén trà như thế nào?”
“Xem ra Dịch thiếu công việc quá bề bộn nên đầu óc lúc này không dùng được nữa rồi.” Y Thương Tĩnh cười nói, “Thứ Sáu tuần trước không phải mới gặp sao? Ta còn nhớ rõ đêm đó ngươi cùng Phương Nhứ trong lúc đó là lạ nữa? ! Cho nên, thiếu gia ngươi nếu có thời gian mời ta uống trà, còn không bằng dành nhiều thời gian đi cùng Phương lão đại giao lưu đi!”
“Ta thấy là cậu không dám một mình cùng ta uống trà đi!” Dịch Thiếu Ương hôm nay quyết định muốn truy kích Y Thượng Tĩnh sâu thêm một chút “Quen biết cậu lâu như vậy, cậu chưa từng cùng ta một mình ở chung đến một giờ!”
“Nhàm chán!” Y thượng tĩnh có chút hết chỗ nói rồi, nhưng vẫn là thực ‘ kiên nhẫn ’ nói câu “Ngươi là bạn trai của bạn ta, ta làm sao muốn cùng ngươi một mình ở chung? ! Cho dù là bằng hữu, đây tình ngay lý gian, ta cũng không hứng thú!”
“Không nghĩ tới y thượng tĩnh đồng học của chúng ta còn bảo thủ như vậy a!” Dịch Thiếu Ương vui vẻ nói.
“Tùy ngươi nói như thế nào!” Y thượng tĩnh cũng không muốn giải thích nhiều lắm, nhún nhún vai, “Ta phải về nhà , lão mẹ ở nhà đã làm đồ ăn ngon chờ ta về!”
Dịch Thiếu Ương cũng không lại quấn quít lấy Y Thượng Tĩnh, cũng lập tức xoay người vào phỉ Hoa Đại lâu. . . . . .