Thanh Hạ giật mình nhìn người nọ cách mình một khoảng khá xa. Là tên tướng quân kia? Mỗi lần thấy hắn là cậu lại gặp chuyện không may, thôi tránh đi cho lành.
"Nam Phi?"
Thanh Hạ sững người.
Nam Phi cái con khỉ.
Cậu ghét nhất người ta gọi mình bằng cái chức danh tào lao này.
Ngày đầu nhập cung còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã được Hoàng Đế triệu đến gặp mặt, hắn không nói không rằng đưa cho cậu một cái hộp gỗ nhỏ.
Thái giám bên cạnh giải thích, bên trong là chức vị sẽ được phong ngẫu nhiên, cậu chỉ cần bốc thăm là được.
Thanh Hạ cạn lời, cậu chưa thấy ai tùy tiện như hắn cả.
Bốc thăm xong định đoạt danh vị, cậu tò mò mở một vài cái khác ra thì suýt tức chết.
Má nó, bên trong tất cả đều ghi hai chữ "Nam phi"!
Kết quả như nhau mà còn bắt cậu bốc thăm làm gì?
Còn chưa hết đâu.
Vào đêm hai người chung chăn gối lần đầu, Thanh Hạ hết sức ghét bỏ, kiếm đủ lý do lẩn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi.
Để tên khốn đấy làm đã là quý hóa lắm rồi mà hắn còn không biết điều.
Hẹn ước cho cố vào, một đêm bảy lần rồi được hai lần đã tắt.
Thanh Hạ cảm thấy thật nực cười.
Nói chín thì nên làm mười.
Chứ nói tận bảy mà làm có hai thì tốt nhất là nên tự lượng sức mình, nhắm được thì hẵng nổ.
Tuy số lượng ít nhưng được cái đều đặn, hôm nào hắn cũng tới, làm cho cậu trở thành tiêu điểm của hậu cung. Thanh Hạ thấy thật phiền toái.
Vả lại, qua đó cậu phát hiện ra một điều, tên Hoàng Đế này có vẻ không thông minh cho lắm, tựa như một đứa trẻ to xác vậy, cái gì cũng làm theo bản năng, chẳng suy nghĩ trước sau. Đôi khi, hắn còn có chút ngốc nghếch, cứ đứng thừ người ra như mất trí.
Thanh Hạ cảm thấy điều này không bình thường.
Tên này biểu hiện lạ như vậy chắc chắn không phải bẩm sinh, nếu là bẩm sinh thì đã không leo được lên vị trí cao như hôm nay. Hẳn là có một ẩn tình gì đó.
Cậu không phải kẻ ngốc.
Có nhiều chuyện thay vì đối đầu thì tương kế tựu kế sẽ tốt hơn.
Trong ván cờ này, ai là cờ còn chưa rõ đâu.
Thanh Hạ toan tính, kẻ thù thật sự không ở đây thì chỉ còn cách dụ hắn tới. Đương nhiên, cậu đâu thể tiên đoán hành tung của người ta, chỉ có thể thăm dò từ kẻ kề bên.
Hoàng Đế không ham mê sắc dục, hắn có một hứng thú kì lạ với những câu chuyện cổ tích thế nên Thanh Hạ thường dựa vào đấy để mở đường.
"Ta kể ngươi nghe một câu chuyện, người phải nói ra hai điều chỉ mình ngươi biết nhé?"
Thiên Đông Đế gật đầu.
Thật dễ dụ.
Cậu đâu biết rằng, việc mình làm có ý nghĩa lớn lao thế nào.
Hắn mất mẹ từ sớm, chưa từng có ai du ngủ, chưa từng có ai thật lòng đối đãi. Những quyền lợi mà một đứa trẻ nên được hưởng, hắn chẳng có cái nào.
Kính Thành là người duy nhất đối tốt với hắn, cho dù có là lợi dụng hắn cũng cam tâm tình nguyện nghe theo. Lâu dần, chính bản thân mình cũng đánh mất.
Đứa trẻ dù ở trong bùn hôi cũng không dính bẩn năm ấy đã sớm chết đi, chỉ còn lại một Thiên Đông Đế tay dính đầy máu tươi. Hắn có thể trách ai được đây?
Không ai dẫn lối cho đi con đường đúng đắn, không ai che chở hắn trong những tháng ngày thơ ấu. Thiên Đông Đế mất đi phương hướng, trở thành một người giống như Thiên Kỉ Đế, người mà thuở ấu thơ hắn ghét nhất.
"Phúc Trường, ngươi thích cô bé nhỏ hay là chú hổ to?"
"...Cô bé nhỏ."
"Ừm ừm, vậy ta kể chuyện chú hổ to."
Có một người bước vào thế giới tối tăm của hắn nhưng không phải là để kéo hắn ra.
Người này cũng lợi dụng hắn, hắn lại không từ chối.
Không lỡ mất đi sự dịu dàng này, người đó rất tốt, không ép hắn làm việc hắn không muốn, chỉ có đôi khi thắc mắc những chuyện khó hiểu.
Phúc Trường không oán trách, suy cho cùng, trên thế gian này chẳng ai tình nguyện thật lòng với kẻ như hắn.