Hoàn Minh ngồi dậy, cậu sờ mó xung quanh trong bóng tối không phát hiện bất cứ thứ gì. Đang định mở rèm cửa ra thì vô tình nghe được tiếng nói chuyện của người bên ngoài.
"Ngươi nghĩ tên này sẽ được sủng ái trong bao lâu?"
"Người trước có ai quá một tháng? Tướng quân của chúng ta cả thèm chóng chán, chắc lần này cũng trong từng ấy thời gian thôi."
"Ta lại nghĩ khác, người lần này có vẻ rất được lòng ngài ấy. Có mấy lần ta còn thấy đích thân Tướng quân chọn vải may đồ cho hắn cơ."
"Vậy thì hai tháng, không thể lâu hơn nữa."
"..."
Hoàn Minh lặng lẽ nghe hết cuộc nói chuyện. Đúng thật là ngoại trừ lúc lên cơn ra thì hắn chưa từng bạc đãi cậu. Nhưng sống thế này làm cậu mệt mỏi quá, mọi thứ dường như đều bí bách đến cùng cực.
Một người khao khát tự do thì cho dù có cho vàng bạc châu báu mà nhốt trong một căn phòng kín cũng vô ích.
Hoàn Minh thở dài.
Cậu gập chân lại, hai tay ôm lấy chân, vùi đầu xuống tìm kiếm sự yên tĩnh.
Kính Thành từ hoàng cung trở ra, hắn bắt đầu những suy tính mới.
Hoàng Đế đã vượt khỏi tầm kiểm soát vì một số lý do, kế hoạch không thể chậm trễ hơn nữa.
Đánh mắt ra hiệu với hai tên thuộc hạ, bọn họ nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Nghe tiếng bước chân, thấy Kính Thành leo lên xe, Hoàn Minh giật mình ngẩng đầu lên. Đối diện với cậu là một đôi mắt sắc lạnh.
Hắn kéo người vào trong lòng, tay mân mê lọn tóc mềm mại rồi lại chuyển dần xuống đôi tay yếu ớt kia. Cậu ngồi đó không dám động đậy, mặc hắn sờ soạng
Người này cứ như con rắn độc quấn lấy cơ thể cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra một đòn trí mạng.
Được một lúc Kính Thành mới lên tiếng.
"Tỉnh dậy lâu chưa?"
Một cái lắc đầu chậm rãi xuất hiện.
"Có đói không?"
Lần này thì là gật đầu.
Hắn nói vọng ra với người bên ngoài, đến một quán ăn nào đó ven đường, mua một chiếc bánh.
Hoàn Minh được ăn thật thì kinh ngạc, từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu cậu được cho ăn thứ khác.
Phải chăng là do tâm trạng hắn rất tốt...?
Không, là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Kính Thành có ý định lợi dụng Hoàn Minh để khống chế Thanh Hạ nhưng rồi lại thôi. Hắn không chắc tình cảm của họ có đủ lớn hay không để làm điều này.
Vả lại, tên kia có vẻ đã biết được gì đó từ Hoàng Đế. Nếu không mau diệt trừ thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.
Kính Thành thở dài, hắn cảm thấy thật đau đầu, có quá nhiều thứ phải suy tính cho tương lai.
Lại nhìn sang Hoàn Minh, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn mặc người sai khiến kia, hắn cuối cùng vẫn cố gắng bình tĩnh. Cứ từ từ, không vội, sớm muộn gì Đế quốc này cũng thuộc về hắn. Vấn đề chỉ là thời gian.
...
Thanh Hạ về đến cung, Thục Hiền đang bê đĩa bánh đứng đợi.
Cậu đi lướt qua, hướng thẳng về chỗ lúc nãy ném vỡ vòng ngọc.
Một phút trầm mặc.
"Thay viên gạch này đi, nhân tiện gửi tặng Hoàng Hậu một mòn quà. Cô ta đã nhọc lòng tính kế, ta cũng phải thật tâm đáp trả."
Cậu lấy ra từ trong tủ một chiếc vòng cổ ngọc trai, suy nghĩ gì đó rồi buông xuống.
Để sau vậy, giờ xử lý chuyện chính đã. Cô ta cũng chẳng quan trọng mấy, chỉ là một Hoàng Hậu không được sủng ái, sống trong hậu cung như tấm màn che mắt thiên hạ.
Con gái của đại thần có khả năng mưu phản thì lấy đâu ra yêu thương?
Cô ta dù có cố tỏ ra kiêu ngạo như thế nào cũng vô dụng, ngôi vị cao quý kia sớm muộn cũng bị thay thế.
Nghĩ đến đây Thanh Hạ chợt ngộ ra gì đó, tự cười giễu cợt bản thân một cái.
Thiên Đông Đế sủng ái cậu chẳng phải là vì cậu không có khả năng uy hiếp đến hắn hay sao?
Vừa không có nhà ngoại chống lưng vừa không có khả năng sinh con, mai này cũng chẳng thể làm thái hậu lật đổ triều đình.
Đúng là, một công đôi chuyện.