Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 152




Editor: Đào Tử

______________________________

 "Chuyện gì xảy ra, còn chưa xử lý xong?"

Quan bộ hạ mất kha khá thời gian.

Sự kiên nhẫn vốn không nhiều của Dương Đô úy bị hao hết. Móng ngựa giẫm lên hố nước, nước bùn bắn tung tóe. Ông cưỡi ngựa lên trước, áo giáp đầu thú dữ tợn trên thân, từ trên cao nhìn xuống ông lão còng lưng, mang đến cho đối phương áp bách lớn lao, dọa bả vai ông lão run rẩy.

"Chính là hai người này?"

Quan bộ hạ thành thật trả lời.

Dương Đô úy nhàn nhạt đảo qua ông lão mặt mũi tràn đầy nếp nhăn và đứa trẻ chăn trâu gầy nhom. Hai ông cháu mang trên mặt vết bỏng nắng do lao động lâu ngày dưới ánh mặt trời, ngón tay nứt nẻ. Đầu ông lão đội mũ rộng vành khuyết một góc, đứa trẻ mặc áo tơi rộng thùng thình cũ kỹ.

Nhìn ngang nhìn dọc đều là người bình thường không thể tầm thường hơn trong thế đạo này, căn bản không phải toán cướp ông lo lắng, tinh thần căng cứng của Dương Đô úy thoáng buông lỏng, nhưng nóng giận trong lòng còn chưa vung sạch sẽ.


"Giờ này hai ngươi còn không về nhà, ở trên núi làm gì?"

Ông lão mấp máy môi, chật vật oan uổng nói: "Binh gia minh giám cho, không phải tiểu nhân không chịu về nhà, thật sự là..."

Ông lão nhìn về phương hướng bọn người Dương Đô úy, muốn nói lại thôi, dừng lại muốn nói, dù chưa mở miệng nhưng hai mắt đục ngầu đã nói rõ những khó xử. Dương Đô úy càng giận, hừ lạnh nói: "Lão già nhà ông lên án bọn ta cản đường ông?"

Ông lão kinh sợ nói: "Không dám không dám."

Ông lão bị Dương Đô úy dọa đến mặt không còn chút máu.

Đứa trẻ trên lưng trâu cắn chặt môi dưới, cúi đầu co vai, trông đáng thương yếu ớt, Dương Đô úy cũng không muốn ở trước mặt nhiều người làm khó đôi ông cháu già yếu. Ông cầm roi tay chỉ hướng ven đường: "Mấy người đi bên kia, đừng chậm trễ chính sự của bọn ta."


Lão giả nghe vậy như được đại xá, cúi đầu khom lưng liên tục cảm tạ Dương Đô úy, ngoài miệng vẫn không quên chúc cát tường.

Đại khái cảm thấy mình nói chưa đủ, kéo ống quần rách của cháu trai, ra hiệu cháu cảm kích Dương Đô úy đại nhân độ lượng.

Đứa trẻ lắp bắp nói không hết nửa câu.

Dương Đô úy thầm nói xúi quẩy, còn là đứa cà lăm.

"Được rồi được rồi, cút qua một bên đi!"

Ông lão vừa gật đầu vừa tốn sức kéo con trâu già không sao nghe lời đến ven đường, nhường đường lớn. Đội ngũ thuế ngân tiếp tục như ốc sên chậm chạp bò, trâu già cũng chở đứa trẻ, dưới động tác kéo của ông lão chậm rãi đi về phía trước, cho đến ——

"Lão trượng à, chờ chút!"

Địch Nhạc cười tiến lên gọi ông lão lại.

Có vẻ lỗ tai ông lão không tốt lắm, chậm một nhịp mới lấy lại tinh thần, chắp tay với cậu ta: "Thưa binh gia, có gì phân phó?"


Địch Nhạc hỏi: "Nhà lão trượng có bán táo không?"

Ông lão yên lặng, mặc dù vô cùng khó hiểu, ngoài miệng vẫn cung kính trả lời: "Trong nhà chưa từng bán táo, nhưng sau nhà có trồng hai gốc cây, một gốc là cây quýt, một gốc khác vẫn là quýt. Nếu binh gia không chê, ở chỗ này còn chưa đi, vậy sẽ mang đến cho ngài ngay."

Địch Nhạc gọi ông lão lại không phải vì ăn quýt. Nhưng ông lão nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến cậu hơi ngượng ngùng.

"Để dành cho cháu lão ăn đi."

Ông lão lấy lòng Địch Nhạc, mắt nhìn cháu trai thở dài: "Nó ăn hai quả là được, những người như tiểu nhân vốn không xứng ăn nhiều. Nếu binh gia muốn ăn, còn lại đều đưa tới cho binh gia. Trong nhà còn phơi không ít vỏ quýt, vỏ quýt nấu nước uống rất thơm."

Địch Nhạc thấy ông lão rất chân thành, vội vàng ngăn cản.
Ông lão liền nghi ngờ nhìn Địch Nhạc, giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nói: "Binh gia ngăn tiểu nhân, không phải vì ăn quýt... Là vì ăn táo? Nhưng trong nhà không có cây táo, haiz —— Hay ngài đi thêm về phía trước xem, có lẽ có người trồng táo."

Địch Nhạc: "..."

Địch Hoan nhìn cảnh này cũng không nhịn được lộ nụ cười.

Địch Nhạc da mặt mỏng, nghe được tiếng cười kia, lúng túng cả khuôn mặt đỏ lên, vừa tức vừa buồn bực nói: "A huynh, không cho cười!"

Địch Hoan không thành tâm nói: "Vâng vâng vâng, không cười không cười."

Địch Nhạc thấy anh ta không cười thật, lúc này mới quay đầu hỏi ông lão.

"Vậy trong nhà lão trượng có cất rượu?"

Là fan trung thành của « Thủy Hử truyện », tiểu thuyết áp vào hiện thực là trải nghiệm khó có cỡ nào. Thuế ngân với Sinh Thần Cương, Dương Đô úy và thú mặt xanh Dương Chí hảo hán cùng một họ, Sinh Thần Cương bị cướp ở Hoàng Nê Cương, hiện tại bọn họ cũng tới đường núi.
Lúc này gặp hai ông cháu một già một trẻ đi tới.

Không phải Địch Nhạc hoài nghi đôi ông cháu này là kẻ xấu ngụy trang, nếu là ngụy trang thật, đường huynh nhà mình sao lại không nhìn ra chứ?

Cậu chỉ muốn tập hợp đủ các yếu tố trong truyện.

Phàm là nhà ông lão có làm nghề bán táo bán rượu, chỉ cần một cái, cậu cũng vừa lòng thỏa ý. Nhưng tâm tư nhỏ nhoi của cậu không ai hiểu, a huynh còn cười cậu. Ông lão nhìn thiếu niên tướng mạo khôi ngô, ăn mặc phú quý nhưng đầu óc có chút bệnh, chậm rãi nói: "Trong nhà không có bán rượu, nhưng lúc con ta còn tại thế yêu rượu, một lần có thể uống ba vò lớn."

Địch Nhạc tiếc nuối cong môi xuống.

Lão giả lại hỏi: "Binh gia còn có gì phân phó chăng?"

Địch Nhạc che giấu mất mát, nét mặt ôn hòa căn dặn: "Không có không có, lão trượng cứ đi đi, đường núi trơn trượt, chú ý an toàn."
Ông lão nói cám ơn: "Tạ binh gia quan tâm."

Nói xong dắt chú trâu tiếp tục lên đường, ông lão không dám cách đội ngũ thuế ngân quá gần, nhưng cũng không dám rời đường núi quá xa, sợ đêm đen đến sẽ lạc đường. Đội ngũ thuế ngân hướng về phía trước, đôi ông cháu này hướng về sau, hai hướng đối nhau mà đi, trọn vẹn qua nửa khắc mới tách rời.

Địch Hoan nhìn bóng lưng ông cháu rời đi phía xa, cau mày lại.

Sau một lát, anh ta mượn một tên trinh sát từ Dương Đô úy.

Dương Đô úy không hài lòng lắm: "Làm gì?"

Địch Hoan nói: "Đi theo đôi ông cháu quan sát."

Dương Đô úy khẽ nói: "Một lão già tóc bạc phơ, một đứa trẻ tóc chỏm, cậu lo lắng bọn họ là người kẻ xấu phái ra thăm dò?"

Nếu hoài nghi là thám báo thật, chộp tới gϊếŧ là được rồi.

Cần gì điều động trinh sát đi theo dõi điều tra?
Địch Hoan không nói rõ, chỉ nhàn nhạt nói: "Cẩn thận thuyền chạy được vạn năm, nếu đôi ông cháu này vô tội, chỉ là trùng hợp xuất hiện thì không cần quấy rầy bọn họ, để tránh hỏng thanh danh của Đô úy. Nếu bọn họ có vấn đề, bắt người há không đánh cỏ động rắn?"

Dương Đô úy nói không lại những văn sĩ này.

Nói trái hay phải bọn họ cũng có đường đỡ.

Bởi vì mưa rơi ảnh hưởng, đội ngũ thuế ngân muốn đi nhanh cũng không đi được, Dương Đô úy cân nhắc cũng tiếp thu đề nghị của Địch Hoan.

Địch Nhạc tự mình hỏi đường huynh: "Cặp ông cháu đó..."

Địch Hoan biết cậu muốn hỏi điều gì, nói khẽ: "Không xác định có phải là bọn họ hay không, mới dùng đạo văn sĩ dò xét..."

Vẻ mặt Địch Nhạc căng thẳng: "Xuất hiện cái gì?"

Cậu biết đạo văn sĩ của đường huynh.
【 Quẻ tám ngày 】

Cách mỗi tám ngày có thể gieo một quẻ.

Nhìn như đạo văn sĩ rất nghịch thiên nhưng cũng có không ít hạn chế, ví như không cách nào chỉ định đối tượng gieo quẻ, chỉ biểu hiện quẻ tượng, tiêu hao nhiều văn khí. Đủ loại hạn chế, anh ta không thường dùng nó, lần này xuất phát từ thận trọng mới dùng một lần.

Anh ta nói: "Thuỷ lôi truân, mở đầu khó khăn."

Địch Nhạc quét sạch nhẹ nhõm trên hàng mày, ngược lại bị nặng nề thay thế: "Quẻ truân, hạ hạ... Chấn là sấm, khảm là mưa, dông tố đan xen, hiện tượng nguy hiểm liên tiếp, không phải là dấu hiệu tốt lành gì..."

______________________

Trích mục phỏng vấn tác giả:

03. Thiết lập trí tưởng tượng rộng mở, cốt truyện không tưởng, quyển « Lui ra, để Trẫm đến » này linh cảm đến từ đâu?
Nấm: Linh cảm hả, bắt nguồn từ một quyển sách trước kia từng xem, tin tưởng không ít độc giả từng xem mảng nam đều có ấn tượng, « Nho Đạo Chí Thánh ». Lấy thi từ văn chương làm vũ khí, cái thiết lập này năm đó làm tui rất kinh diễm, cho tới bây giờ vẫn là ánh trăng sáng nốt chu sa. Lại thêm gần đang chơi game kinh doanh nông trại, thời điểm dọn nhà lại phát hiện mấy quyển sách hồi trước mua , đều là liên quan tới chiến tranh mưu lược cổ đại, thế là liền manh động lên ý tưởng sách mới. Thật ra ngay từ đầu sách mới là một cái khác cơ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền "Di tình biệt luyến", thế là lựa chọn mở sách mới hiện tại.

Đào: Bộ này khó edit nên ai bảo ra nhanh lên thì mình bó tay ạ