Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 147




Editor: Đào Tử

_______________________________

Đạo lý là như thế.

Nhưng ——

"Chỉ có ba người đi cướp thuế ngân thật phi lý!"

Thẩm Đường, Cộng Thúc Võ, Kỳ Thiện, hai văn một võ.

Cô cảm thấy tổ hợp này không ổn đi, nhóm người anh hùng Lương Sơn cướp Sinh Thần Cương còn xa hoa ra dáng hơn bọn họ.

"Ai nói chỉ có ba người? Không phải bốn người sao?"

Một giọng nam đột ngột truyền đến.

"Ai —— "

Thẩm Đường và Cộng Thúc Võ đều đề cao cảnh giác, ánh mắt bắn về phía phát ra âm thanh, chỉ có Kỳ Thiện chau mày, lại không ngoài ý muốn. Theo bước chân tới gần, người tới đưa tay hất cành cây, từ rừng cây đi ra.

Một người đàn ông.

Nói đúng ra là người đàn ông tướng mạo có vẻ hơi quen mắt.

Dáng vẻ nhanh nhẹn, nhã nhặn nho nhã, phảng phất giống như tiên giáng trần.

Khác với người thường, màu tóc người đàn ông xám trắng vô cùng đặc thù, phối hợp khuôn mặt trẻ tuổi thành thục, tựa như trong tranh đi ra.


Bên hông phối thêm trang sức hoa râm.

Cộng Thúc Võ đầu tiên buông đề phòng, cẩn thận xem xét sau đó thở phào một hơi, đến gần người đó chắp tay, nói ra: "Hóa ra là tiên sinh."

Người đàn ông chắp tay đáp lễ.

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Lại là một người quen? ? ?

Trong ba người chỉ có cô không có động tĩnh, người ấy kinh ngạc cũng ý thức được, rất quen thuộc hô một tiếng: "Ngũ lang."

Thẩm Đường: "? ? ?"

Trong những người cô quen biết, mỗi người đều xưng hô với cô có chút khác biệt, một mực cố chấp gọi cô là Ngũ lang... Thẩm Đường bỗng dưng hơi trợn tròn mắt, đưa tay run rẩy chỉ vào người thanh niên nhìn ngang nhìn dọc nhiều nhất hai mươi bảy hai mươi tám, sau một lúc lâu: "Vô Hối?"

Thanh niên tóc xám cười nói: "Ồ, nhận ra rồi."

Thẩm Đường: "..."

Chờ đã, đến tột cùng là tua nhanh bước nào rồi?


Chỉ hơn nửa ngày không gặp mặt, Chử Diệu biến thành bộ dáng này? Cô trực tiếp đem nghi vấn viết trên mặt, người đàn ông tự xưng là Chử Diệu cũng không có ý định giấu diếm. Bộ dạng này của hắn cũng giấu diếm không được.

"Nói rất dài dòng, vừa đi vừa nói."

Thẩm Đường rất chấn động.

Trong trí nhớ của cô, hoặc là nói hơn nửa ngày trước Chử Diệu không phải như vậy. Ban đầu Chử Diệu ăn nhiều trái đắng, ở sau bếp Nguyệt Hoa lâu làm tạp dịch năm năm, khom lưng rửa chén vẩy nước quét nhà, dù là hắn cố gắng thẳng sống lưng, vẫn có chút lưng còng.

Trước khi tiến vào Nguyệt Hoa lâu, mấy bận lưu vong, nước mất nhà tan, mấy năm thất bại... Không chỉ thân thể chịu tra tấn, tinh thần càng như vậy. Chịu đến sợi tóc xám trắng, tướng mạo già nua, xem hệt bốn mươi năm mươi tuổi, lên tuổi tác lão niên.


Dù tuổi thật của hắn vẻn vẹn ba mươi bốn, vẫn là tráng niên.

Hơn nửa ngày không thấy đã hoàn xuân?

Thẩm Đường há hốc mồm, có vô số vấn đề muốn hỏi, trong lúc nhất thời không biết hỏi từ đâu. Chợt nhìn thấy phối sức bên hông hắn khá quen thuộc, kinh ngạc thốt ra: "Ngài khôi phục văn tâm rồi?"

Không phải bảo chịu cực hình phá phủ sẽ không còn cách nào khôi phục lại?

Chờ đã ——

Phút chốc cô nghĩ đến ngoại lệ Kỳ Thiện đã nói.

Lúc ấy còn nói phải "Dùng tính mạng đi đổi".

"Ừm, nhưng thời gian gấp gáp, triệt để khôi phục còn phải vất vả tĩnh dưỡng vài năm, ứng phó cục diện hiện tại hoàn toàn đủ."

Chử Diệu nói hời hợt, nhưng chỉ có bản thân hắn biết tiếp nối kinh mạch đã khô kiệt suy yếu từ lâu, khai thông đan phủ lần nữa, ngưng tụ văn tâm thống khổ bao nhiêu. Dưới lớp y phục nhìn như chỉnh tề đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, áo trong dính sát làn da.
Mỗi lần mở miệng, mỗi lần hô hấp, thậm chí mỗi một bước đi, đau đớn như ruồi bâu mật, kíƈɦ ŧɦíƈɦ da thịt run rẩy, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh. Đau thì đau, nhưng so sánh cùng "Thay xà đổi cột" hay là "Cực hình phá phủ" năm đó, chỉ là mưa bụi.

Ngược lại văn khí lần nữa rót đầy cơ thể dần trên đà xuống dốc này, phảng phất hăng hái đã từng cũng trở về cùng.

Hiện tại hắn chỉ cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Đường hỏi: "Ngài... Lấy cái gì đi đổi?"

Chử Diệu: "Lấy mạng."

Thẩm Đường thì thào: "Mạng?"

Trong đầu cô tự động hiển hiện Chử - nàng tiên cá - Diệu đi tìm nữ phù thủy tiến hành giao dịch tà ác gì đó, mỹ nhân ngư mất đi giọng nói tuyệt diệu, Chử - nàng tiên cá - Diệu mất đi mạng của hắn?

Nhận thức của Thẩm Đường về quy tắc thế giới này đều bắt nguồn từ mấy người trước mặt này, thời gian ngắn ngủi, có chút bí mật xa xôi cô còn chưa kịp tiếp xúc. Vừa hay, lần này bổ sung.
Chử Diệu phút chốc hiện một nụ cười khẽ.

"Ngũ lang không cảm thấy tại hạ là lạ ở chỗ nào sao?"

Thẩm Đường thành thật phỉ nhổ.

"Ta cảm thấy ngài bất thường tất..." Ông lão biến thanh niên đẹp trai, thế giới này còn có thể càng huyền huyễn thêm nữa không?

"Vì dứt hậu hoạn, người từng nhận 'Cực hình phá phủ', đời này vô duyên với con đường văn võ, tình huống ngoại lệ duy nhất ——" Chử Diệu không biết là cảm khái hay là bất đắc dĩ, đưa tay chỉ vào Thẩm Đường, "Chân chính trung thành với quốc chủ có được quốc tỷ, từ đó về sau, quyền sinh sát trong tay người."

Thẩm Đường: "..."

Triệt để giật mình ngay tại chỗ.

Kỳ Thiện bổ sung: "Nếu quốc chủ mất, thần tử sẽ tuẫn táng. Thẩm tiểu lang quân, nếu cậu không còn, chính là một thi hai mệnh. Nếu bây giờ cậu muốn Chử Diệu chết, hắn cũng sẽ chết. Nguyên lý phương pháp này, đại khái là dùng bản thân làm thế chấp, thuê lượng lớn văn vận, cưỡng ép khôi phục đan phủ, về phần hai lần ngưng tụ văn tâm —— Lấy ví dụ dĩ vãng, ngắn thì một hai tháng, lâu là một hai năm."
Chử Diệu chỉ dùng nửa ngày

Thật sự là khó tin.

Kỳ Thiện chua thành chanh tinh.

"... Đáng, đáng giá không?"

"Hoàn toàn đáng giá, cũng khiến tại hạ nhìn thấy giá trị bản thân." Chử Diệu đáp lại, cũng giải thích, "Không phải mỗi người từng chịu 'Cực hình phá phủ ' đều có thể sử dụng nó khôi phục đan phủ, không phải ai cũng để ý mạng sống không do mình quyết, bọn họ càng để ý mất đi văn tâm võ đảm biến thành người bình thường. Nhưng phương pháp này khắc nghiệt, thứ nhất phải tìm tới người có quốc tỷ và được thu nạp, thứ hai bản thân phải có giá trị."

Dùng mình làm vật thế chấp, thuê văn vận.

Nếu người này vô giá trị hoặc là không đủ giá trị, văn vận thưa thớt không đủ khai thông đan phủ lần nữa, càng đừng nói đến dùng văn vận dư thừa ngưng tụ văn tâm. Chử Diệu lại có thể chỉ hơn nửa ngày thực hiện xong toàn bộ hành trình...
Cái này mang ý nghĩa —— Hắn rất đắt giá! ! !

Ngẫm lại những hiệu cầm đồ trong dân gian, đồ vật giá trị một vạn có thể cầm cố ra năm ngàn, đó coi như siêu siêu có lương tâm rồi.

Nghĩ thông suốt vấn đề này - Thẩm Đường: "..."

Cô không cảm thấy hoàn toàn khống chế tính mạng một người có gì tốt, cô chỉ biết là không muốn gây sự, an tâm làm ruộng cũng không thể. Quốc tỷ là vật phẩm khóa lại tử vong mới mất, gϊếŧ cô được trang bị cam.

Nếu cô chết, Chử Diệu cũng sẽ chết theo.

Thật đúng là một thi hai mệnh |ω)

Điểm xỉa xói duy nhất là ——

"Vì sao... Không cần có sự đồng ý của ta?"

Chẳng lẽ cô không phải chủ hiệu cầm đồ sao?

Chử Diệu: "..."

Kỳ Thiện: "..."

Lần đầu biết Thẩm Đường có quốc tỷ - Cộng Thúc Võ: "..."

Hắn nhẫn nhịn nửa ngày, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Đường.
"Dĩ vãng có không ít quốc chủ lo lắng công cao chấn chủ, hoặc vừa đấm vừa xoa, hoặc âm mưu quỷ kế, hi vọng có thể chân chính khống chế sinh tử... Có người đã được như nguyện, nhưng cũng có người tự gánh ác quả."

Các quốc gia thay đổi nhanh như vậy, không phải không có nguyên nhân.

Chuyện tốt vô số quốc chủ nằm mộng cũng nhớ, phản ứng đầu tiên của vị Thẩm ngũ lang này lại là xỉa xói không được sự đồng ý của cậu ta, ý là nếu như trước đó cậu ta biết được, có khả năng cự tuyệt Chử Diệu hiến mệnh?

Người Chử Diệu coi trọng, quả nhiên có chỗ đặc biệt.

Về phần quốc tỷ trên thân Thẩm Đường có nguồn gốc từ nơi nào?

Hắn không hứng thú biết.

Lờ mờ có vẻ Versailles - Thẩm Đường: "..."

_Versailles: Ý là khiêm tốn nhưng đã khoe khoang hết thảy, Đường muội nói câu "Sao không cần có sự đồng ý của ta" đồng nghĩa thừa nhận có quốc tỷ.
Không, cô không có, cô không phải!

Cô lại nhìn đội hình bốn người một chút, thầm hỏi Cộng Thúc Võ: "Bán Bộ, có cảm giác đội hình này cực kỳ xa xỉ không?"

Cộng Thúc Võ: "..."

Ba văn sĩ văn tâm, đúng là xa xỉ.

Hạn hạn chết, úng lụt cũng chết.

_________________________

Đào: Biến hóa theo thời thế, đổi đại từ nhân xưng của nàng tiên cá Chử Diệu nhé, cua khét quá có mũ bảo hiểm ai vỡ chưa?