Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 142




Editor: Đào Tử

__________________________

 Hàng thịt vẫn mở cửa đón khách như thường lệ.

Đồ tể đông đông đông mấy lần chặt một cái móng trước thành mười mấy cục thịt, rồi trơn tru dùng lá sen đóng gói, buộc bằng dây thừng nhỏ lại, hai bên thoả thuận tiền hàng xong. Thi thoảng có thể nghe từ hàng thịt tiếng cò kè mặc cả của hắn và khách hàng vì mấy văn tiền hoặc mất khối thịt, tạo thành một mảnh ghép của chợ búa.

"A Vinh!"

Ngoài hàng thịt phút chốc truyền đến một tiếng gọi.

Dứt lời, cậu con trai bụ bẫm của đồ tể bỗng ngẩng đầu, loảng xoảng một tiếng vứt dao róc xương xuống, chạy chậm về phía người tới, vừa chạy còn vừa hô: "Thầy, sao giờ ngài mới đến?"

Đồ tể không cần nhìn cũng biết người đó là ai, tức giận trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng, ác tiếng hét lên: "Lão già này, mấy ngày nay chạy đi đâu? Đi cũng không bảo với người ta một tiếng, nếu chết ở góc nào, ai nhặt xác cho ông?"


Cậu nhóc vốn định ôm Chử Diệu, nhưng hôm nay cậu phụ việc ở hàng thịt, đôi tay đều là mỡ động vật nước đọng và máu đen, đưa tay đến một nửa mới ý thức không ổn, cười hì hì rồi lại cười, lau hai tay qua lại trên vạt áo, vấy dầu khắp người.

Đồ tể nhìn tình cảnh này lòng lại giận.

Mà con của hắn còn nghiêm mặt nghiêm túc uốn nắn ngôn từ bất kính của hắn, miệng phải tích đức, tôn kính sư trưởng. Đồ tể đành hùng hổ nói: "Thằng phá của nhà mi, y phục nương con mới may cho mà dây bẩn thế à? Chán sống rồi hử —— "

Nói xong, giơ bàn tay to như quạt hương bồ không cầm đao.

Cậu nhóc thấy vậy thủ thế, dưới mông tiềm thức thấy đau, vội vàng trốn sau lưng Chử Diệu, ước gì có thể che mình chặt chẽ, đồ tể càng tức giận. Chử Diệu buồn cười khuyên giải, đồ tể giận dữ nói: "Từ lúc thằng ranh con này theo ông học mấy chữ, cả ngày 'Thầy ơi', 'Thầy à', rất giống con ông nuôi mà! Ông đây mỗi ngày liều mạng làm việc vì ai?"


Chử Diệu cười nói: "Điều này cho thấy A Vinh hiếu thuận hiểu lễ, đối với thầy còn như vậy, huống chi phụ mẫu? Vậy có gì không tốt?"

Chử Diệu trước đây có lẽ không chịu được xưng hô khinh miệt như "Lão già", nhưng bây giờ ông ở tầng chót thành Hiếu lăn lộn nhiều năm, có chút góc cạnh sớm bị mài nhẵn. Ông và những nhà hàng xóm này là người quen, biết rõ miệng bọn họ vốn vậy, nói chuyện thô tục không xuôi tai, đa số thời điểm không dính dáng đến hai chữ chất phác, nhưng muốn nói có ác ý cũng chưa đến mức ấy.

Qua tai quên mất là đủ.

Đồ tể không nghe quen vẻ nho nhã của Chử Diệu, chỉ biết lời đó hữu ích là được, liền mềm mỏng thái độ, giảm âm lượng quan tâm tình hình Chử Diệu. Trong khoảng thời gian Chử Diệu biến mất, tổ tông nhỏ nhà hắn như em bé quấy hắn suốt.


Chử Diệu nói: "Đi theo chủ nhà dời chỗ."

Bấy giờ đồ tể mới bắt đầu cẩn thận dò xét Chử Diệu, bỗng dưng phát hiện lão già luôn luôn an tĩnh có cải biến. Mặc dù y phục vẫn là giặt vò đến trắng bệch, nhưng sạch sẽ không mảnh vá, quan trọng nhất chính là tinh thần diện mạo, màu xám tích tụ nơi hàng mày mất đi, có vẻ tấm lưng thẳng hơn trước kia, trẻ lên mấy tuổi.

Nhìn bộ dáng này, đồ tể liền biết thời gian Chử Diệu sống với chủ nhà mới tốt hơn ở Nguyệt Hoa lâu nhiều, lòng cũng mừng thay ông.

Đồ tể: "Nếu vậy, con trai ta..."

Hắn vốn muốn nói không cần dạy nữa, lúc trước là tham được hời, lại thêm trông Chử Diệu đáng thương, muốn tiếp tế chén cơm, lúc này mới đề nghị Chử Diệu dạy vỡ lòng cho con hắn. Bây giờ Chử Diệu đổi chủ nhà, dời chỗ, chắc không dư sức bận tâm con của hắn.
Hồi sau hắn tốn thêm tiền đưa con trai học tư thục khác là được.

Vừa nghĩ tới đó, đồ tể liền đau lòng mặt khẽ run —— Tiên sinh tư thục kia trẻ hơn Chử Diệu, lại cổ hủ cứng nhắc, cổ lỗ nghiêm khắc hơn ông nhiều, mở miệng khép miệng gì mà chi hồ giả dã*, thích bày dáng vẻ người có học, gia cảnh hơi kém muốn đưa con đi học, mặt hắn liền khó ở hơn, nói gần nói xa "Không xứng", càng nghèo càng không nương tay.

_Chi, hồ, giả, dã (之乎者也) là bốn hư từ thông dụng trong Hán văn cổ để làm trợ ngữ từ để âm vận câu văn được êm tai, réo rắt hơn, hoặc tăng thêm ngữ khí.

Trùng hợp, đồ tể chính là người hắn coi thường nhất.

Gần như có thể tưởng tượng ra, nếu mình tới cửa cầu học, bản mặt âm u cổ hủ ấy sẽ khó ưa thế nào.

Ai ngờ, Chử Diệu lại nói để con hắn tiếp tục theo học.
Đồ tể dĩ nhiên vui lòng, nhưng vẫn hỏi: "Chủ nhà ông có đáp ứng?"

Chử Diệu nói: "Hai ngày trước nhận học sinh mới, một đứa hay hai đứa cũng vậy, dứt khoát cùng dạy. Nhưng khá bận bịu nên cách một hồi mới tới được. A Vinh phải cố gắng, không thể lười biếng thua sư muội con."

Cậu nhóc họ Đồ tên Vinh.

Tên đàng hoàng là Chử Diệu lấy cho.

Biệt danh trước đó gọi Đại Xuyên, Đồ Đại Xuyên.

Đồ tể nghe xong líu lưỡi: "Còn là bé gái?"

Chử Diệu nói: "Tuy là bé gái, nhưng thiên phú rất tốt."

Đồ tể cảm thấy mới lạ, giơ bàn tay vỗ ót con trai, ác giọng uy hiếp cậu bé phải học thật tốt, không thể lười biếng.

Cậu nhóc rụt cổ lại, phồng má hừ một tiếng, nhanh như chớp lại tránh sau lưng Chử Diệu, mắt chớp chớp nhìn thầy, chờ mong ông dạy nội dung mới. Ai ngờ lần này Chử Diệu không phải đến dạy học cho cậu, mà là đến nghe ngóng một chút tin tức.
Nghe ngóng tin tức mấy hộ gia đình. Nói là nghe ngóng, thật ra chính là thời điểm nói chuyện phiếm thản nhiên dẫn chủ đề đến mấy gia đình kia.

Nhà hàng thịt là "Cửa hiệu lâu năm" truyền thừa ba đời, chưa từng bán thịt nhão thịt thối, hàng đẹp giá rẻ không thiếu cân, phần lớn bách tính gần đây đều mua thịt chỗ hắn, điều này cũng làm đồ tể có cực nhiều mối quan hệ, chuyện các nhà các hộ đều có thể nói một đoạn.

Đồ tể không phải người thận trọng, dĩ nhiên không có hoài nghi, lại thêm bản thân hắn là loa lớn không nín lời. Vừa mở đầu câu chuyện đã không có điểm dừng, vừa lòng thỏa ý nói một hồi lâu, trong đó có tình báo mấu chốt Chử Diệu muốn biết.

Nói đi cũng phải nói lại, Chử Diệu không có hỏi cái gì. Ông chỉ hỏi một câu "Lúc đến trên đường nhìn thấy một người rất giống lão trượng X xách mấy cân thịt, mặt phơi phới, chẳng lẽ là gần đây con trai út lão trượng có việc vui", còn lại là đồ tể tự do phát huy.
Vị lão trượng ấy ở phụ cận cũng là người có tiếng, keo kiệt, thích chiếm món lời nhỏ, hay khoác lác, suýt đánh chết vợ sinh ba đứa con gái, nghiền ép ba người con gái trong nhà nuôi hai đứa con trai bảo bối, nghiêm trọng đến độ nhà hàng xóm không nhìn nổi.

Con trai lớn là một tay cờ bạc, con trai út ngược lại hữu dụng còn có mấy phần may mắn, là Mạt lưu công sĩ, bây giờ làm việc phụ cận ngân khố thành Hiếu. Mọi người đều biết, đây chính là công việc béo bở. Chỉ là thời điểm hắn nhận chức lớn tuổi, mà trộm kho bạc cần trẻ tuổi linh hoạt, cho nên tình trạng trong nhà không cải thiện bao nhiêu.

Chử Diệu hỏi như vậy, một là vì muốn thăm hỏi, hai là vì thông qua miệng vị lão trượng không giữ miệng này thăm dò tình hình gần đây của con trai ông ta. Kiểm kê thuế ngân chất lên xe không phải một hai ngày có thể làm xong, người phía trên vì để người phía dưới tận tâm tận lực, không chỉ trách phạt cảnh cáo, cũng sẽ khen thưởng trấn an, hai việc song hành.
Trong nhà đột nhiên có khoản tiền nhỏ, người nhà chuẩn bị lương khô y phục cho con trai đi xa, chứng tỏ ngày đó đã gần đến.

Lo lắng con trai nhà ấy không nằm trong đội ngũ áp tải, Chử Diệu còn đặc biệt nghe ngóng mấy hộ gia đình còn lại.