Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 135




Editor: Đào

_____________________________

 Thẩm Đường bật thốt ra: "Cho huynh xem một thứ!"

Kỳ Thiện lui một bước, cảnh giác nói: "Nhìn cái gì?"

Động tác kéo đai lưng của Thẩm Đường ngừng lại, trong ánh mắt khó hiểu của Kỳ Thiện thắt dây lưng lại. Không ngờ anh ta có thể thấy mấy phần quẫn bách xấu hổ trên gương mặt luôn "Mặt dày vô sỉ" của Thẩm tiểu lang quân, vành tai càng đỏ muốn nhỏ ra máu.

"Nguyên Lương, giờ huynh đừng nói, ngừng, đứng ở đằng đó đừng nhúc nhích, ta không sao, huynh cứ coi như đầu óc ta bị Mô-tơ đá đi." Bất giác kịp phản ứng mình nói cái gì, Thẩm Đường đau đầu che cái trán, đưa tay ngăn Kỳ Thiện tiến lên, ngoài miệng vẫn không quên vung nồi, "Toàn do mấy người các huynh cả, cả ngày gọi 'Tiểu lang quân', 'Tiểu lang quân', làm hại ta thật sự cho rằng bản thân có phụ kiện như vậy."


Kỳ Thiện nhíu đuôi mày: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Thẩm Đường: "Ban đầu ta định cởϊ áσ."

Mắt Kỳ Thiện rụt lại, kiềm chế tính tình nói: "Đêm khuya sương lạnh, cậu vô cớ thoát y làm gì? Không sợ nhiễm phong hàn?"

Thẩm Đường vỗ đùi phụ họa nói: "Cho nên ta hỏa tốc đổi chủ ý, không có ý định cởi! Ai bảo thân thể ta tính toán đâu ra đấy mới mười một mười hai, cái nên phát dục còn chưa phát dục, cho dù cởϊ áσ, có lẽ thân trên Ly Lực còn giống phụ nữ hơn ta!"

Nói thật, nhện độc thèm thân thể Ly Lực cũng có lý lắm, cơ bắp kia, tư thái kia, cơ bắp chập trùng mang mỹ cảm đặc thù.

Trái lại Thẩm Đường ——

Thật sự không có một chút lồi lõm.

Có cởi trần cũng chả thu hút được ánh nhìn người ngoài.

Có lẽ còn có người nói câu —— "Không có cơ ngực cơ bụng, hình dáng xương sườn hiển hiện, còn không biết ngại lộ ra".


"Bởi vậy đành phải giữa chừng bỏ chủ ý, cởϊ qυầи."

"Nếu Thẩm tiểu lang quân muốn đi ngoài, bản thân chọn một nơi là được." Kỳ Thiện càng nghe sắc mặt càng đen, quay người chuẩn bị rời đi, kinh nghiệm nói cho anh ta biết, Thẩm tiểu lang quân lại bắt đầu nói nhảm hết bài này đến bài khác —— Vị tiểu lang quân này chỗ nào cũng không tệ, đáng tiếc hơi tán nhảm.

"Nguyên Lương khoan hãy đi, ta dự định cùng huynh bộc trực tấm... Phi, thẳng thắn hết thảy, bỏ lỡ cái thôn này sẽ không có cái tiệm khác đâu." Thẩm Đường đưa tay ngăn cản Kỳ Thiện không chút lưu tình xoay người, cuối cùng đầu cô chợt lóe lên một câu thành công để vị này dừng bước, cô nói, "Ngay cả Vô Hối ta cũng chưa nói cho đâu, bí mật ngay cả ngài ấy còn không biết, huynh không muốn biết sao?"

Nể tình độ nặng "Bí mật Chử Vô Hối cũng không biết", Kỳ Thiện nguyện ý chừa ba phần kiên nhẫn nghe Thẩm Đường nói nhảm.


Anh ta nói: "Cậu nói đi!"

Thẩm Đường liền nói: "Vậy ta nói tiếp —— Vừa rồi ta định cởϊ qυầи, câu hỏi của huynh khiến ta thình lình nhớ đến một việc chết người —— Hai ta nam nữ khác biệt. Tuy rằng hiện tại tuổi ta còn nhỏ, nhưng có câu 'Bảy tuổi không chung chiếu', ta đã mười một mười hai, nếu làm vậy, chẳng phải ta phạm tội lưu manh rồi sao? May mắn kịp thời phanh lại, tội ác gãy gánh."

Kỳ Thiện nghe xong cười lạnh.

"Thẩm tiểu lang quân muốn biểu đạt cái gì?"

"Biểu đạt giới tính của ta một chút!"

Kỳ Thiện cười nhạo: "Đây là điều cậu muốn nói?"

"Ách... Đúng vậy đó."

Kỳ Thiện rất không kiên nhẫn liếc mắt: "Đêm khuya rét buốt, Thẩm tiểu lang quân sớm về ngủ đi, đừng có nằm mơ."

Thẩm Đường bị phản ứng của anh ta làm đầu ong ong, biểu lộ ngây dại —— Không phải chứ, cô đã biểu đạt thẳng thắn như thế rồi, vì sao còn chưa chịu tin? Kỳ Thiện bước dài, Thẩm Đường chạy chậm đến đuổi theo, không phục kêu lên: "Cái gì mà nằm mơ?"
Nhất định phải chờ mấy năm, cỗ thân thể này tới tháng hay có hình thái phát dục rõ ràng, anh ta mới chịu tin tưởng cô là nữ?

"Tin ta là nữ khó thế sao? ? ?"

Kỳ Thiện thẳng thắn.

"Khó, khó như lên trời."

Để tay lên ngực tự hỏi, Địch Nhạc còn trông giống thiếu nữu khuê các hơn Thẩm tiểu lang quân, nếu như Thẩm tiểu lang quân có thể bớt chơi cùng lợn mặt đen trong chuồng, có lẽ lần nói nhảm khôi hài này sẽ có mấy phần đáng tin.

Thẩm Đường: "..."

Đời này cô chưa từng chịu uất ức lớn đến vậy!

Nằm ở trên giường, Thẩm Đường hệt bánh rán lật qua lật lại không ngủ được, thực sự nhịn không nổi nữa ngồi dậy, cốc cốc cốc gõ cửa phòng Chử Diệu. Chử Diệu giấc ngủ nông, trong chốc lát đã tỉnh lại mở cửa. Ông vốn tưởng rằng là Lâm Phong, nhưng ngẫm lại canh giờ không đúng.
Xem xét người tới đúng là Ngũ lang.

"Ngũ lang vào đi, bộ gặp ác mộng?"

Nhìn trán Thẩm Đường rịn mồ hôi, còn tưởng rằng là tuổi nhỏ bị ác mộng hù dọa, đứng dậy rót cho Thẩm Đường một chén nước.

Thẩm Đường ừng ực ừng ực trút nước trà xuống bụng, cơn tức mới thoáng hạ xuống, cô tin tưởng thế giới này vẫn có người bình thường: "Vô Hối, ta nói với ngài một việc, ngài tuyệt đối đừng sợ hãi!"

Kỳ Thiện sát vách còn chưa ngủ nghe được động tĩnh, hừ lạnh.

Chử Diệu buồn cười nói: "Diệu sẽ không sợ."

Càng thêm tin tưởng Thẩm Đường là gặp ác mộng, nếu không do ở đây thiếu kẹo đường, ông đã định cho Ngũ lang ăn hai viên dỗ trẻ nhỏ khóc đêm.

Thẩm Đường nghiêm túc hỏi: "Ngài tin tưởng ta là nữ chứ?"

Chử Diệu ngẩn người, dường như hiểu gì đó, ấm giọng an ủi: "Ngũ lang, đó là ác mộng, giả, không phải thật sự."
Ông suy đoán nội dung ác mộng khẳng định có liên quan đến việc thiến, bởi vì có câu là "Ngày suy tư, đêm nằm mộng", Ngũ lang vẫn nghĩ hôm sau thiến cho lợn con, nghĩ đi nghĩ lại mơ tới trên người mình cũng có khả năng lắm. Thế là ông lại an ủi một phen.

Thẩm Đường: "..."

Kỳ Thiện sát vách buồn cười: "Phì ——".

Thẩm Đường: "..."

Hiện tại cô muốn bóp chết Kỳ bất thiện sát vách!

"Vô Hối, ngài không tin?"

Thấy Thẩm Đường thay đổi thường sắc, mặt mày nghiêm túc, thái độ trịnh trọng, Chử Diệu cảm giác mạch não trong đầu bị giật dây, mơ hồ có chút dự cảm bất thường, bất giác đứng đắn vài phần.

"Ngũ lang, cậu gặp ác mộng thôi."

Không phải Chử Diệu kỳ thị giới tính —— Trên thực tế, thế giới này bởi vì văn tâm võ đảm, mạnh yếu mới là tiêu chuẩn phân chia đầu tiên, văn tâm võ đảm là tối cao, tiếp theo mới là nam nữ, vùng miền, chủng tộc.
Nhưng vấn đề là —— Ông thiếu thốn sức tưởng tượng, thật không nghĩ ra nếu Ngũ lang là nữ, đó sẽ là dáng vẻ thế nào!

Chử Diệu cũng từng lăn lộn ở chợ búa, kẻ già đời nhìn quen nhân sinh muôn màu, mười mấy năm xóc nảy lênh đênh khiến ông thấm nhuần cuộc sống dân chúng. Nhưng trần đời thật không có dạng nữ lang như Ngũ lang...

Liệt kê từng việc Ngũ lang đã làm...

Ông cũng không nghĩ ra nhà ai có thể nuôi ra dạng này.

Chử Diệu thấy Thẩm Đường cảm xúc sai sai, liền uyển chuyển đề nghị: "Nếu là Ngũ lang ưa nữ y, đến mai để người thạo nữ công may hai bộ?"

Son phấn cũng có thể mua.

Cái này không thành vấn đề!

Thẩm Đường hai tay bụm mặt, chỉ cảm thấy nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "Nếu ngài và Nguyên Lương đều không tin, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng ta cảnh báo trước, sau này hai người phát hiện ta là nữ thật chớ khóc lóc kể lể với ta... Ta không chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả! Vấn đề giới tính trình độ kỹ thuật hiện tại vẫn không có cách nào sửa đổi."
Nói hết lời đưa tiễn Ngũ lang có vẻ gặp "Ác mộng" đến quấy nhiễu ông, Chử Diệu quay đầu nghĩ lại luôn cảm thấy là lạ vài chỗ.

Ông gõ gõ cánh cửa sát vách.

Nói: "Cậu tin không?"

Trong phòng hỏi lại: "Ngài tin?"

Trong phòng ngoài phòng hai người rơi vào im lặng quỷ dị.

Câu trả lời của hai người dĩ nhiên là không tin.

Nhưng ——

Chử Diệu: "Nếu thật vậy thì làm sao bây giờ?"

"Ngài định làm thế nào?"

Nghĩ đến mình chèo chống mình nhiều năm, đạo văn sĩ phát động một lần duy nhất, chỉ cảm thấy đâm lao phải theo lao, than nhẹ.

"Thiên mệnh đã thế, không thể đổi."

Kỳ Thiện cười lạnh: "Ngài không thể đổi còn ta có thể chắc?"