Lục Từ x Cố Dữu

Chương 8




15.

Tôi ngồi trên xe Lục Từ trở về công ty.

Suốt cả đường đi, sắc mặt anh trông cực kỳ khó coi, ngay cả tôi cũng không nhịn được phải nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, Chu tổng bảo đổi người thì đổi thôi. Thật ra với lý lịch của tôi, tóm gọn được vị trí người phụ trách này cũng khá miễn cưỡng.”

“Không được.” Lục Từ từ chối ngay: “Dự án khác thì thôi, nhưng dự án này người phụ trách chắc chắn phải là em.”

Anh thấp giọng mắng một câu, rồi lại bực tức đập một cái lên vô lăng.

Tôi căng thẳng nuốt nước miếng, suốt bao nhiêu năm như vậy rồi tôi chưa thấy anh tức giận kinh khủng thế này bao giờ.

“Lục Từ…” Tôi nhỏ giọng gọi tên anh.

Anh nặng nề hít vào một hơi và nói: “Không sao, em đừng lo, chuyện này để anh nói với đàn anh.”

Nhìn Lục Từ siết chặt vô lăng, tôi chỉ biết bất lực thở dài.

Không tới hai ngày, tôi lại được vào văn phòng của tổng giám đốc.

Chẳng qua là lần này trong văn phòng Chu tổng trừ anh ta ra còn có một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc rất đỗi tinh tế.

Mới đầu Lục Từ còn hung hăng đẩy cửa xông vào, ai ngờ vừa thấy người phụ nữ kia đã đứng hình.

Tôi để ý thấy sự khác thường của Lục Từ nên càng tò mò về cô gái kia.

Cô gái ấy rất đẹp, trên người mặc bộ vest trắng trang trọng, tóc dài đen mượt buộc gọn lên kiểu đuôi ngựa, nhìn trông rất tài giỏi và tự tin.



Nhưng đấy cũng chưa phải là điểm tôi để ý.

Ngay khi vừa nhìn thấy cô ấy, tôi đã dám chắc rằng, cô ấy đến đây vì Lục Từ.

Quả nhiên, sau mấy giây đứng hình Lục Từ đã hoàn hồn.

Vẻ nặng nề của anh biến mất không tăm hơi, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười nhẹ.

Tôi không biết người phụ nữ ấy có quan hệ thế nào với Lục Từ.

Tôi chỉ biết khi trông thấy Lục Từ mỉm cười với cô ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt một cái.

Lục Từ dẫn tôi tới trước mặt hai người họ. Người phụ nữ kia cũng chủ động đứng lên chào hỏi Lục Từ.

“Lục Từ, đã lâu không gặp.”

Lục Từ cười với cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp, Chu Uyển.”

Tôi có hơi sửng sốt khi biết cô ấy họ “Chu”.

Tôi vô thức liếc nhìn Chu tổng, vừa hay chạm phải tầm mắt anh ta.

Dường như Chu tổng đọc hiểu được nghi ngờ của tôi, lập tức giới thiệu: “Đây là cháu gái của tôi, Chu Uyển, con bé vừa tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về, sau này sẽ thực tập ở công ty chúng ta.”

Tôi vô thức gật đầu, tự thấy đây không phải việc mà bản thân có thể xen ngang.

Chu Uyển liếc mắt nhìn tôi, nhưng miệng lại là đang nói với Lục Từ: “Lục Từ, cô ấy là?”

Lục Từ cúi đầu nhìn tôi. Nhìn vẻ tươi cười trong mắt anh, tâm trạng tôi có hơi phức tạp.

Anh cười khẽ, hào phóng giới thiệu với Chu Uyển rằng: “Cô ấy là Cố Dữu, là bạn gái của tôi.”

Lục Từ vừa dứt câu, ba người còn lại trong phòng đều há hốc kinh ngạc, bao gồm cả tôi.

Tôi không dám nói bậy trước mặt Chu tổng, chỉ biết dùng ánh mắt chất vấn anh: “Ai là bạn gái của anh?”

Hai người trước mặt không hề tỏ ra nghi vấn như tôi nghĩ.

Chu tổng ngạc nhiên nhìn tôi, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi: “Cô ấy là Cố Dữu?”



Chu Uyển thì chẳng còn vẻ ưu nhã bình tĩnh như lúc nãy, cô ấy đang lặng lẽ quan sát tôi.

16.

Tôi bị bọn họ nhìn tới rợn cả tóc gáy, vô thức bước lui về sau trốn sau lưng Lục Từ.

Lục Từ có vẻ như bị lấy lòng bởi hành động nhỏ của tôi, anh cười nhẹ, gật đầu nói với Chu tổng: “Đúng thế.”

Chu Uyển nhướn mày, công khai quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó trắng trợn nói: “Tôi đã nghĩ cô phải là người rất ưu tú, nhưng không ngờ người thật lại bình thường thế này.”

Tôi: “…”

Tôi im lặng cúi đầu, thầm đáp trả trong lòng.

Ừ cô giỏi, cô thanh cao, cô xuất sắc hơn tôi nhiều lắm.

Nếu không phải cô ấy là cháu ngoại của sếp tôi, chắc chắn tôi sẽ đứng đây hơn thua với cô ấy mấy câu.

Lục Từ bật cười, bình tĩnh nói: “Đúng thế. Cô Chu đa tài đa nghệ, tốt nghiệp trường danh tiếng, Dữu Dữu tất nhiên không bằng cô.”

Tôi không nhịn được véo eo anh một cái. Dù cho lời anh nói là thật tôi vẫn thấy khó chịu.

Lục Từ không mảy may thay đổi sắc mặt, vòng một tay ra sau lưng tóm lấy tay tôi.

Tôi lẳng lặng gạt anh ra.

Chu Uyển nhướng mày, khó hiểu hỏi Lục Từ: “Vậy tại sao anh lại chọn cô ấy mà không chọn tôi?”

Tôi có thể nghe ra được cô ấy không có ý mỉa mai, giễu cợt, chỉ đơn thuần là đang thắc mắc.

Nhưng cho dù là vậy, lòng tôi vẫn thấy hơi khó chịu.

Thật ra việc có người nói tôi không xứng với Lục Từ, tôi đã được nghe khá nhiều kể từ lúc chúng tôi còn bên nhau.

Tôi vẫn luôn nhận thức rất rõ ràng sự chênh lệch giữa bản thân và anh. Trong mấy năm chia tay, không ít lần tôi nghĩ, có khi nào sau này anh sẽ lấy một cô thiên kim nhà giàu không.

Nhưng sự thật lại khác hẳn những gì tôi dự đoán trong lòng.



Khi Lục Từ đứng bên cạnh tôi, tôi không mong anh sẽ nhìn về phía người khác.

Lục Từ đứng cạnh tôi nghe Chu Uyển nói cũng không buồn nhúc nhích.

Anh vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng như thể đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp” để trả lời:

“Đó là tất nhiên bởi vì tôi cũng là người thường, người ưu tú như cô Chu đây xứng đáng với người tốt hơn.”

Lục Từ vừa dứt câu, Chu Uyển đã phì cười.

Trong phút chốc, tôi nghe không hiểu Lục Từ đang mỉa mai hay nói nghiêm túc, chỉ đành mím môi im lặng.

Chu tổng vỗ tay, bất đắc dĩ ngắt lời: “Thôi nào Lục Từ, đâu phải em không hiểu tính tình Chu Uyển. Con nhóc này cứng đầu kinh lên được, em không cần phải so đo với nó.”

Lục Từ vô tội giang tay nói: “Em biết, em nói lời thật lòng thôi mà.”

Chu Uyển không để ý tới anh, cứ thế nhìn chằm chằm tôi.

Tôi vô thức đứng thẳng lưng, cố gắng để bản thân đối diện với cô ấy tự nhiên nhất có thể.

“Cố Dữu phải không? Tôi nghe nói cô là người phụ trách dự án phát triển phần mềm dành cho người già.”

“Tôi xem qua lý lịch của cô rồi. Tuy cô tốt nghiệp trường đại học top 1 trong nước nhưng sau đó cô không hề học lên cao và trước đó cũng chưa từng làm người phụ trách cho bất kỳ dự án nào. Vậy nên tôi nghĩ rằng lần này cô cũng không thích hợp làm người lãnh đạo.”

Cái nhìn chằm chằm của cô ấy khiến tôi bừng tỉnh.

Ồ, có vị lãnh đạo từ trên trời rơi xuống muốn đoạt chén cơm của tôi đây mà.