Lục Từ x Cố Dữu

Chương 7




13.

Tôi ôm con trai xuống xe, Lục Từ hạ cửa kính xuống nói sáng mai sẽ tới đón tôi đi làm.

Lần này tôi từ chối không chút do dự.

Lục Từ nghe vậy cũng chỉ cười khẽ một tiếng, bình tĩnh nói: “Xe điện của em vẫn đang đỗ ở chỗ nhà trẻ đấy. Sáng mai em định đi bộ đưa Bắc Bắc tới trường à?”

Tôi: “…”

Nhìn dáng vẻ ung dung cười của Lục Từ, tôi nghi ngờ hôm nay anh đã cố tình không nhắc tôi lấy xe về.

Nghĩ tới việc sáng sớm mai chỉ có hai lựa chọn là tàu điện ngầm hoặc xe bus, tôi khẽ hừ một cái rồi ôm con trai quay người rời đi.

Đón thì đón! Có tài xế miễn phí tội gì không dùng.

Sáng hôm sau, Lục Từ đúng giờ tới đón tôi và con trai.

Chúng tôi đưa con trai tới nhà trẻ trước, sau đó tôi ung dung để sếp làm tài xế lái xe đưa mình tới công ty.

Lần này tôi đã giữ được bình tĩnh khi đi ra từ bãi đỗ xe.

Kể cả giờ Lục Từ có đưa tôi lên văn phòng tổng giám đốc một lần nữa tôi cũng có thể tỉnh táo ứng phó.



Nhưng hôm nay Lục Từ không đi thang máy lên thẳng tầng 30 mà theo tôi đi thang lên tầng 10.

Sau khi đến bộ phận tôi làm việc, anh dắt tôi đi gặp quản lý.

Anh trao đổi với quản lý một số giấy tờ liên quan đến dự án.

Lúc chọn thành viên cho tổ dự án, Lục Từ có bảo tôi tự tiến cử vài người thích hợp.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra vài cái tên, quản lý nghe cũng gật đầu tán thành nên Lục Từ xác định luôn.

Sau đó, Lục Từ dẫn theo thành viên trong tổ dự án đi họp.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Từ lúc làm việc.

Anh sớm đã không còn là cậu sinh viên non nớt năm ấy, mỗi một cái giơ chân nhấc tay đều toát lên phong thái ung dung, ổn trọng.

Tôi phát hiện ra, Lục Từ lúc làm việc trông còn hấp dẫn hơn bình thường.

Cứ vậy cho đến tận lúc tan họp, tôi và các đồng nghiệp cùng tổ ai nấy đều trở thành fan nhan sắc của anh.

Tan họp, anh giữ tôi lại trong phòng, đưa một chồng tài liệu cho tôi.

“Dự án này cần phải khảo sát thực tế, tôi nhớ là em từng làm thêm ở viện dưỡng lão nên việc điều tra này giao cho em nhé.”

Tôi gật đầu, cầm điện thoại lên xem thời gian, dự định chiều nay đi luôn.

Sau khi tôi xin phép ra ngoài làm khảo sát thực tế, Lục Từ lại rất tự nhiên bám theo phía sau.

Tôi liếc anh, lạnh nhạt nói: “Ái chà, Lục tổng chủ động ra ngoài làm khảo sát à? Vất vả cho anh quá.”

Lục Từ ga lăng giúp tôi mở cửa xe, thản nhiên nói: “Thân là lãnh đạo quản lý dự án, khảo sát thực tế là công việc cần tôi phải đích thân làm.”

Nhìn dáng vẻ như sói vẫy đuôi của anh, tôi cũng lười để tâm.

“Hừ!” Tôi nghiêng đầu sang hướng khác, leo lên xe Lục Từ ngồi luôn không chút khách sáo, dự định lợi dụng triệt để anh tài xế miễn phí này.

14.



Lục Từ dựa theo kế hoạch vạch ra trước đó đưa tôi tới viện dưỡng lão gần công ty nhất.

Từ hồi đại học tôi đã hình thành thói quen sắp xếp một khung thời gian cố định tới viện dưỡng lão làm tình nguyện viên.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý |||||

Mấy năm nay khá khẩm hơn, tôi cũng qua lại với mấy viện dưỡng lão gần đây, sớm đã quen với mọi người.

Hồi đại học Lục Từ có theo tôi tới viện mấy lần.

Nhưng thời gian thấm thoắt thoi đưa, tốp người từng làm ở viện dưỡng lão từng người từng người rời đi một, sớm đã chẳng còn ai quen mặt anh.

Sau khi vào viện dưỡng lão, Lục Từ chỉ yên lặng đi theo tôi.

Tôi có đánh tiếng trước với người quản lý của viện dưỡng lão.

Tới khi có được sự đồng ý của mọi người, tôi dẫn theo Lục Từ vào bên trong gặp các ông bà đang sống ở đây để đặt câu hỏi.

Mắt những ông bà sống trong viện dưỡng lão đa số đều khá kém.

Vậy nên Lục Từ cũng đã suy nghĩ rất chu đáo, những từ ngữ được sử dụng khi khảo sát đều chọn lựa những từ diễn đạt đơn giản nhất có thể.

Nhờ có tôi trước đấy để lại thiện cảm trong lòng mọi người, mà đa số các ông bà đều rất phối hợp hoàn thành công việc cùng chúng tôi.

Bà Lý, người bà thân thiết nhất với tôi ở đây điền bảng khảo sát xong quay qua nhìn Lục Từ đứng cạnh tôi, che miệng cười nói: “Tiểu Dữu à, đây có phải ông chồng đi đào vàng ở châu Phi của cháu không? Cháu nhìn da cậu ta đi, trắng như thế này chẳng giống vừa đi châu Phi về chút nào.”

Tôi: “…”

Lục Từ: “…”

Anh quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, dùng âm lượng chỉ đủ hai đứa có thể nghe được, hỏi: “Rốt cuộc em thiếu tiền tới mức nào vậy?”

Tôi cảm giác như mình sắp chết vì nhục tới nơi rồi. Cuối cùng, tôi chỉ biết hung ác lườm anh, dùng ánh mắt ra hiệu anh ngậm miệng lại.

Sau đó, tôi hít sâu một hơi, nghiêng đầu qua giải thích với bà Lý: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi ạ. Đây là cấp trên của cháu, không phải chồng đâu ạ.”

Bà Lý ngạc nhiên.



Bà ấy quan sát Lục Từ một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: “Nhưng trông cậu ta với Bắc Bắc như một khuôn…”

“Bà Lý ơi!” Tôi cao giọng nói cắt ngang lời bà: “Tự dưng cháu nhớ ra chúng cháu còn có việc phải làm, để hôm nào cháu quay lại thăm bà sau nhé.”

Nói xong, tôi cúi đầu chạy thật nhanh khỏi đó, không cả dám nhìn phản ứng của Lục Từ.

Lục Từ chậm rãi đi theo sau tôi.

Mặc dù anh không gặng hỏi bằng được câu vừa rồi bà Lý nói nhưng sau cuộc nói chuyện ấy rõ ràng tinh thần anh trông sảng khoái hơn rất nhiều.

Tôi cứ có cảm giác bí mật mình tốn bao công sức bảo vệ đã chẳng còn là bí mật nữa.

Nói trắng ra thì nó giống như đóa hoa lan tử la được trồng ở phía trong cửa sổ vậy. Dù là thế thì cả ngoại hình lẫn hương thơm người đứng bên ngoài vẫn có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Lòng tôi mơ hồ có cảm giác bí mật này chẳng giữ được bao lâu nữa.

Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng tiết lộ toàn bộ chân tướng.

Tiếp đó, tôi và Lục Từ vẫn cùng nhau giải quyết việc chung, thuận lợi hoàn thành công tác khảo sát.

Chỉ còn một lúc nữa thôi là đến giờ tan làm.

Ban đầu tôi còn suy nghĩ không biết tí nữa mình có nên làm một cái khảo sát ngẫu nhiên không thì Lục Từ lại nhận được cuộc điện thoại khiến anh không thể không lội trở về công ty một chuyến.

Đàn anh của anh, cũng là lãnh đạo trực tiếp của tôi nói có khả năng người phụ trách dự án của Lục Từ cần phải thay đổi.