11.
Giờ nghĩ lại mới thấy chuyện đã trôi qua từ rất lâu rồi.
Tôi không biết cha mẹ Lục Từ có nhắc gì với anh đến chuyện họ đến gặp tôi không, nhưng tôi cũng không có lập trường nhắc tới điều đó.
Quãng đường sau đấy tôi đều chìm đắm trong hồi ức.
Cả tôi và Lục Từ đều không nói câu nào, cứ thế yên lặng quay về nơi chúng tôi đụng mặt nhau sáng nay.
Trước cửa trường đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi đón con em mình.
Tôi nhìn đoàn người đông đúc ngoài cửa, lập tức bật dậy.
“Nhanh nhanh, mau tìm chỗ đỗ cho tôi xuống xe đi. Tôi sắp không kịp rồi.”
Lục Từ quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng tấp vào lề: “Vẫn chưa mở cửa mà?”
Tôi nhanh nhẹn tháo dây an toàn, thuận miệng giải thích với anh: “Tôi đã giao hẹn với con trai là tôi sẽ tới đón nó sớm nhất trường. Nếu không… tôi phải mua mô hình Ultraman điện quang mới ra cho nó.”
“Cái mô hình đó hơn 500 tệ liền! Rõ ràng thằng nhóc có thể tự lấy lại nhưng vẫn đòi tôi mua cho nó một cái.”
Tôi phất tay, vội vàng xuống xe.
Tôi chạy đến trước cổng trường vừa hay đúng lúc cánh cổng mở ra, thế là tôi chẳng kịp lấy hơi đã phải phi một mạch vào trong.
Chạy một thôi một hồi cuối cùng tôi cũng chạy được đến trước cửa lớp học của con trai. Lúc thấy tôi đứng ngoài cửa, vẻ mặt thằng bé lộ rõ vẻ thất vọng.
Tôi đón lấy con từ tay cô giáo, dắt thằng bé chậm rãi đi ra ngoài.
Con trai ngẩng đầu nuối tiếc nhìn tôi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ tới nhanh thế? Mẹ lắp tên lửa vào xe điện đấy à?”
Tôi đắc ý nói: “Mẹ mà phải dùng thứ đó à? Nếu vậy cần gì tay nữa.”
Con trai liếc mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ, sau đó tự dưng thằng nhóc nghiêng đầu, “ồ” lên một tiếng.
“Mẹ, kia có phải là cái chú sáng nay mẹ đụng phải không? Chú ấy tới tìm mẹ đòi nợ ạ?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy ngay Lục Từ đang đứng ở cổng trường nhìn hai mẹ con.
Tôi chột dạ xoa mũi, nắm tay dắt con trai đi tới trước mặt anh.
Lục Từ và con trai nhìn nhau, sau đó cả hai lại quay sang nhìn tôi, như đang chờ tôi lên tiếng giới thiệu.
Tôi: “…”
Tôi nhắm mắt nói: “Bắc Bắc, đây là chú Lục, là ừm… bạn của mẹ.”
Con trai ngoan ngoãn cất tiếng chào chú, Lục Từ đáp lại bằng nụ cười ôn hòa.
“Đây là con trai tôi, Cố Bắc Bắc.” Tôi không biết phải nói gì với Lục Từ nên chỉ giới thiệu đơn giản.
Lục Từ gật đầu không nói.
Anh nhìn con trai tôi rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, dịu dàng mỉm cười với thằng nhóc.
“Bắc Bắc có đói không? Chú mời hai mẹ con đi ăn nhé?”
Cố Bắc Bắc cũng nhìn thẳng vào mắt Lục Từ, ngoan ngoãn đáp: “Mẹ cháu va phải xe chú, phải để mẹ cháu mời chú mới phải ạ.”
Nói xong, thằng bé ngẩng lên nhìn tôi, gương mặt non nớt ra vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ, phạm lỗi là phải chịu trách nhiệm, mẹ không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Tôi: “…”
Lời con trai nói làm tôi hơi xấu hổ.
Tôi cúi đầu nhìn Lục Từ, bình thản nói: “Thế tối nay tôi mời anh ăn cơm, anh muốn ăn gì?”
Lục Từ cau mày đứng dậy, vẫy tay với tôi, cười nói: “Vậy thì đi theo tôi.”
12.
Suốt dọc đường đi, Lục Từ cũng chẳng nói gì về nơi anh dẫn chúng tôi tới.
Tôi sợ anh quen sống trong nhung lụa sẽ dẫn tôi tới mấy nhà hàng sang trọng đắt đỏ, gọi cả bàn hải sản đầy ự.
Vì để tránh việc bản thân sẽ làm ra một vài hành động không phù hợp với trẻ nhỏ, tôi đành phải nhỏ giọng nhắc nhở Lục Từ: “Tôi không còn nhiều tiền đâu, anh đừng có đè tôi ra làm thịt đấy.”
Lục Từ lạnh lùng lườm tôi, tức giận nói: “Tôi là loại người như vậy à?”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Trước đây không phải, nhưng giờ thì chính xác là như vậy.
Lục Từ: “…”
Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đe: “Em im miệng lại đi, em còn nói thêm câu nào nữa là tôi quay xe tới CBD(*) luôn đấy.”
(*)CBD là viết tắt của Central Business District, là trung tâm kinh tế và thương mại của một thành phố. Ở những nơi như vậy thì giá cả luôn nhỉnh hơn so với bên ngoài, hay thậm chí là rất đắt.
Tôi hoảng hốt, đó không phải nơi mà tầng lớp làm công ăn lương như tôi dám đến.
Tôi vội vàng làm hành động khóa miệng, ngoan ngoãn lui ra sau bất động.
Lục Từ mặt mày lạnh tanh lái xe cả quãng đường, sau không biết bao nhiêu lần rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng anh đưa chúng tôi tới khu phố buôn bán gần trường đại học.
Anh dừng xe trước một nhà hàng Quảng Đông trước đây hai chúng tôi hay lui tới.
Tôi ngẩn ngơ, không ngờ nhà hàng này vẫn còn mở cửa tới tận bây giờ.
Lục Từ xuống xe, chủ động vòng ra phía sau ôm con trai xuống.
Đây là lần đầu tiên con trai tôi được tới chỗ này nên thằng bé tò mò ngó ngang ngó dọc suốt.
Tôi yên lặng đi cạnh hai người họ, nghe Lục Từ giới thiệu cho thằng bé nghe về khung cảnh nơi đây.
“Đây là nhà hàng mà hồi đại học chú với mẹ con thích nhất. Bọn họ có món cơm rang dứa mẹ con rất thích, Bắc Bắc có muốn thử món đó không?”
Thằng nhóc phấn khích vỗ tay, vui vẻ nói: “Chú với mẹ con là bạn học ạ?”
Lục Từ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bế cả con trai ngồi cạnh mình.
“Đúng thế, quan hệ giữa chú và mẹ con rất tốt.”
Thằng nhóc hết nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Từ, xong bỗng dưng nở nụ cười vô cùng nham hiểm: “Chú à, có phải chú muốn theo đuổi mẹ con không?”
Tôi sửng sốt, mặt đỏ bừng như bị nướng chín, vô thức dời ánh mắt sang hướng khác.
Lục Từ lại vô cùng bình tĩnh nhìn con trai tôi nói: “Đúng vậy, nhưng mẹ con không chịu nói chuyện với chú, Bắc Bắc có thể kể chú nghe xem cha con đang ở đâu không?”
Thằng nhóc nghiêng đầu, ngây thơ nở nụ cười nói: “Chú yên tâm đi ạ! Mẹ con nói lúc cha con sang châu Phi đào vàng bị nhân dân tệ đập chết rồi, nên chú cứ yên tâm theo đuổi mẹ cháu đi.”
Tôi: “…”
Lục Từ: “…”
Anh quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
“Lần sau nhớ lựa lời mà nói với trẻ con đấy.”
Tôi xấu hổ cười: “Vâng, vâng.”
Con trai nhìn không hiểu hành động của hai chúng tôi, nhưng thằng bé dường như rất thích Lục Từ nên rất nhanh sau đó đã sôi nổi thảo luận với anh xem phải làm thế nào để “theo đuổi” tôi.
Hai cha con thương lượng với nhau mà không thèm đếm xỉa tới người trong cuộc là tôi đang ngồi trước mặt, hồn nhiên nghĩ ra đủ phương pháp để “tấn công” tôi.
Cảm giác ấy…
Quả thật khiến người ta không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi thức ăn lên đủ, tôi chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Còn Lục Từ lại rất săn sóc con trai tôi, vừa cho nó ăn vừa nói chuyện với nó, rất ra dáng một người cha mẫu mực.
Ăn cơm xong, tôi nhanh chân chạy ra thanh toán.
Lục Từ đưa hai chúng tôi về nhà. Đến trước cửa, đột nhiên anh kéo tay tôi lại.
“Khoan đã, chúng ta chưa thêm wechat.”
Nghĩ tới việc phải gửi anh 200 tiền sửa xe, tôi lập tức gật đầu.
Sau khi chúng tôi thêm bạn, con trai ngồi ở hàng ghế sau ló đầu ra, cười nói với Lục Từ: “Chú ơi, cuối tuần này chú có rảnh không ạ? Cuối tuần này trường cháu có hoạt động cần cha mẹ cùng tham gia, chú đóng làm cha cháu được không ạ?”
Cả tôi lẫn Lục Từ đều sửng sốt.
Nghĩ đến việc Lục Từ là sếp lớn trong công ty hẳn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, tôi nhanh miệng tính mở miệng từ chối thay anh.
Ai ngờ Lục Từ lại nhanh hơn tôi một bước, đồng ý không chút do dự.
Con trai tôi sung sướng nhào lên hôn vào má Lục Từ một phát.
Tôi bối rối nhìn khung cảnh hai cha con hòa hợp với nhau…
Tôi cứ có linh cảm, nếu mình còn để hai người họ tiếp xúc gần như vậy nữa thì tôi sắp không giữ nổi con trai rồi…