Lục Từ x Cố Dữu

Chương 5




9.

Lục Từ là lớp trưởng lớp tôi thời đại học. Ngay vào hôm tựu trường hồi năm nhất, anh đã đi ra giúp tôi xách hành lý, chúng tôi cứ thế mà xuất hiện ở cạnh nhau.

Sau có lẽ là vì làm lớp trưởng nên anh cũng hiểu đại khái hoàn cảnh gia đình tôi nên trong sinh hoạt hàng ngày đã giúp đỡ tôi hết lòng.

Hai chúng tôi có thể xem như là lâu ngày sinh tình.

Anh là thiên tài nổi tiếng của học viện. Tuy không phải con nhà giàu nhưng nhờ có ngoại hình xuất chúng mà số người theo đuổi vẫn có thể xếp hàng dài tới hơn 200m.

Mà tôi cũng rất có tiếng ở trường.

Bởi vì tôi học rất liều mạng, đã thế mỗi ngày còn nhín ra chút thời gian ôm đồm một lúc ba công việc. Thêm nữa là ngoại hình của tôi cũng thuộc dạng ưa nhìn, vậy nên cũng có kha khá người nảy sinh cảm giác hứng thú với tôi.

Ban đầu khi thấy có người đuổi theo tỏ tình với mình tôi cũng hơi hoảng.

Lúc đó tôi đang trên đường đi dạy thêm thì bỗng nhiên ở đâu xuất hiện một người đàn ông tay cầm hoa hồng cản trước mặt tôi, làm tôi suýt chút nữa là giơ tay tát thẳng vào mặt cậu ta.

Cậu ta nói cậu ta rất có thiện cảm với tôi nên muốn được làm quen, lúc đó tôi mới biết mình đang được thổ lộ.

Nhưng khi ấy tôi không hề có suy nghĩ muốn yêu đương, với cả lúc đó thấy cũng sắp muộn giờ dạy tới nơi rồi nên tôi nghĩ cứ âm thầm bỏ qua cậu ta là xong.

Ai ngờ cậu ta lại rất quyết tâm, như thể nếu tôi không đồng ý cậu ta sẽ không rời đi.

Lúc đó tôi sốt ruột suýt khóc, Lục Từ lại chẳng biết từ đâu chui ra kéo tôi vào lòng.



Anh nói với người đó tôi là bạn gái anh, bảo cậu ta về sau đừng tới làm phiền tôi nữa.

Với danh tiếng của Lục Từ ở trường học, cậu trai đó chỉ cần nhìn thấy anh thôi ý chí chiến đấu đã tụt đi ít nhiều.

Cậu ta thất thểu rời đi, tôi thì rối rít cảm ơn Lục Từ.

Nhưng Lục Từ chỉ cười nhẹ nhìn tôi, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như lời tôi nói là thật thì sao?”

Lúc ấy tôi chỉ để ý tới mỗi việc sắp muộn giờ đi gia sư nên không nghe ra được giọng điệu khác thường của anh.

Tôi thuận miệng nói để hôm nào mời anh bữa cơm cảm ơn, sau đó quay người chạy về phía lối xuống tàu điện ngầm.

Không ngờ sau hôm đó Lục Từ lại theo đuổi tôi thật.

Lúc đầu tôi cứ tưởng anh nói đùa.

Nhưng về lâu về dài, tôi cũng cảm nhận được sự nghiêm túc của anh.

Để thích Lục Từ không phải là một chuyện khó khăn.

Nhất là khi anh quyết tâm đối tốt với đối phương, tôi nghĩ trên thế giới này sẽ chẳng ai từ chối được anh.

Cuối cùng tôi cũng đồng ý với lời tỏ tình của anh. Tin hai chúng tôi ở bên nhau khi đó cũng gây một trận náo động trong trường.

Nhưng rất nhanh sau đó, sự chú ý của mọi người đã dời sang chuyện khác.

Bởi vì Lục Từ quá dính người.

Trong mắt mọi người, anh là một thiên tài dịu dàng dễ gần nhưng cũng rất biết giữ khoảng cách, chẳng ai ngờ được tới khi yêu đương anh lại dính người thế này.

Sau khi chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, ánh mắt mọi người nhìn chúng tôi từ hóng hớt dần chuyển sang “ở đây có đôi tình nhân chuyên ngược dân FA, anh em chạy mau”.

Giờ ngẫm lại, tôi vẫn thấy cuộc sống tươi đẹp ấy như mơ vậy.

Chúng tôi cứ thế dính lấy nhau đến khi tốt nghiệp.

Lúc đó có người vươn cành oliu mời Lục Từ ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu với điều kiện là sau khi hoàn thành phải cùng người đó gây dựng sự nghiệp.

Lục Từ hay gọi người đó là đàn anh nhưng tôi chưa được gặp bao giờ.

Lúc đó tôi cũng cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, Lục Từ chẳng có lý do gì để từ chối cả.



Nhưng Lục Từ lại chọn từ chối.

10.

Sau khi biết tin tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi anh tại sao lại từ chối một cơ hội tốt như vậy.

Lục Từ thản nhiên nói: “Anh không muốn làm sếp, kiếm tiền đủ tiêu thôi không được sao?”

Tôi im lặng.

Bởi vì sau khi nghe câu trả lời của Lục Từ, tôi không biết phải đáp lại thế nào.

Mãi cho tới sau này, khi cha mẹ anh tới tìm tôi, tôi mới biết được đàn anh đó vì không khuyên được anh nên đã tìm tới chỗ phụ huynh.

Cha mẹ anh trông cũng có vẻ chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường.

Bọn họ mời tôi tới quán cafe, lịch sự hỏi tôi có biết chuyện Lục Từ từ chối ra nước ngoài không.

Tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi bọn họ sao lại tới tìm tôi.

Mẹ Lục Từ nói, Lục Từ không muốn ra nước ngoài là bởi vì tôi.

Anh không muốn xa tôi nên từ chối cơ hội ra nước ngoài đào tạo sâu.

Lúc nghe được đáp án, tôi cũng không quá ngạc nhiên.

Dường như từ tận sâu trong lòng tôi đã sớm biết đáp án của anh từ hôm anh trả lời tôi.

Mẹ anh còn nói, bọn họ đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn để cho anh có một môi trường học tập tốt nhất.

Bọn họ hi vọng Lục Từ sau này sẽ có một cuộc sống tốt nhất, họ không muốn con trai mình vì một phút xúc động mà buông tay tương lai tươi đẹp trong tầm với.

Bọn họ cũng đã nói với tôi vài lời rất khó nghe.

Đại ý là nếu người ngồi đây là cha mẹ tôi thì hẳn họ cũng sẽ chọn lựa con đường cho tôi y như vậy.

Bọn họ nói đúng. Nếu tôi còn bám riết lấy Lục Từ thì chính là hung thủ hủy hoại cả đời anh.

Không hiểu sao, khi đối mặt với lý do mẹ Lục Từ đưa ra, tôi lại nhớ tới người bà đã nuôi tôi khôn lớn.

Giây phút ấy, tôi hiểu tâm trạng của bà hơn bao giờ hết.



Tôi cũng có thể xem như là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được bà nội nuôi nấng.

Cho nên bản thân tôi ý thức được hơn rất nhiều người, “cơ hội” là thứ không dễ gì có được.

Cơ hội được sống, cơ hội được đi học, cơ hội thay đổi tương lai.

Những thứ ấy nhìn như luôn hiện hữu xung quanh chúng ta, nhưng rất nhiều khi nó chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất.

Tôi không còn lời nào để nói với cha mẹ Lục Từ, chỉ nói đúng một câu: “Cháu sẽ chia tay với anh ấy.”

Tôi lễ phép nói lời chào tạm biệt với cha mẹ anh.

Hôm ấy trở về nhà, tôi chủ động nấu cho Lục Từ một bàn thức ăn toàn món anh thích, sau đó lại lôi kéo anh cùng nhau ngã lên giường.

Cuối cùng, tôi nói lời chia tay với anh.

Vì để cho anh chuyên tâm ra nước ngoài đào tạo sâu, tôi cố ý nói với anh rằng tôi rời bỏ anh là vì anh vừa nghèo vừa không có bản lĩnh.

Lục Từ không tin, nhưng tôi không cho anh cơ hội chất vấn.

Tôi đã làm một chuyện giống hệt bà nội, ấy là dứt khoát biến mất khỏi cuộc đời anh.

Không lâu sau, tôi nghe nói Lục Từ đồng ý lời mời của đàn anh, theo anh ấy ra nước ngoài học tập.

Dường như lúc đó cha mẹ Lục Từ đã nghĩ tới việc bồi thường cho tôi nhưng tôi không gặp bọn họ nữa.

Bởi vì tôi phát hiện tôi mang thai. Mà đứa bé này, là người thân cuối cùng của tôi trên thế gian này.