[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công
Gần đây, Cung Cửu có chút dục cầu bất mãn, biểu hiện cụ thể có thể thấy là biểu tình của hắn lạnh hơn. Khi Lục Tiểu Phụng trả tiền, kẻ keo kiệt như Cung Cửu ấy thế mà không vì kiếm thêm mười vạn năm ngàn lượng mà vui vẻ.
Gần đây, Lục Tiểu Phụng có chút buồn bực.
Ở trên giang hồ, y thanh danh vang dội, không người không hiểu không người không biết. Nam nhân gặp y, hầu như ai cũng muốn trở thành bằng hữu của y. Nữ nhân thấy y, hơn phân nửa đều sẽ yêu y. Chính là 'con cưng của trời' mà người ta thường hay nói. Trừ bỏ phiền toái lúc nào cũng tìm tới, y sống tương đối thoải mái. Thế nhưng trên đảo nhỏ này, danh tiếng của y không có tác dụng gì, không ai thèm để ý đến y.
Lục Tiểu Phụng thở dài, nhìn Cung Cửu hưởng thụ đãi ngộ như mặt trăng giữa bầu trời sao, lần đầu trong đời sinh ra cảm xúc ghen ghét. Cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi người khiến y đem lòng ngưỡng mộ hờ hững với y, lại chỉ bọc một kiện áo choàng màu đỏ tươi lẻn vào phòng Cung Cửu.
Cung Cửu đứng bên cửa sổ phát ngốc.
Ý thức của hắn đang tiến vào diễn đàn trên hệ thống, xem thông báo gắn nhãn 'Hot' trên đó: [mới vừa xuyên qua thành ngốc tử, lại bị hoa khôi học bá (người học giỏi nhất trường) mắc bệnh thần kinh quấn lên, làm xao đây? 】
Ca vũ thanh xuân: Có gì đáng phiền não, là nam nhân liền xông lên!
Ta muốn thành tiên: Tuy rằng có chút đơn giản thô bạo, lời đại ca nói vẫn rất chí lý.
"Ta là lâu chủ": Vấn đề nằm ở chỗ, ta là gay a! A a a, người yêu trong mộng của ta đã xuất hiện, chính là thiếu niên chỉ số thông minh người phàm không sánh kịp, thường xuyên trốn học trong lớp!
Đệ nhất thẳng nam của vũ trụ: Ra là gay a, trách không được, ha hả.
Chân thành như ta không phải trai hư: Thiếu nữ bệnh thần kinh gì đó, thắp hương cho chủ post. Nhân tiện khuyên một câu: coi chừng bệnh thần kinh, rời xa họ, bảo hộ người nhà, người mình thích, quan trọng nhất chính là bảo vệ tốt chính mình, phòng ngừa bị kẻ điên đó dùng cưa điện chặt đầu.
Cỏ xanh bên bờ sông: Trên lầu có vẻ hiểu rõ, chẳng lẽ từng trải qua việc tương tự? Nói cụ thể một chút.
Chân thành như ta không phải trai hư: Haizz, nói ra đều là nước mắt.
"Ta là lâu chủ": Cầu đại gia chỉ cách a!! Đối phương quá mê muội, ta chịu không nổi! Phi thường biến thái mà theo dõi ta về đến tận nhà! Còn cầm rìu đi lên!! Nàng muốn hủy đời ta! Cứu mạng a a a a —
Lâu chủ đưa ra phần thưởng rất nhiều, Cung Cửu bắt đầu giúp người làm niềm vui.
Cửu ca thích ăn gà: Trước ổn định nàng.
"Ta là lâu chủ": Ổn định bằng cách nào?!
Cửu ca thích ăn gà: Biết nói lời ngon tiếng ngọt sao? Nếu không biết, áp vào tường hôn môi cũng được nha.
"Ta là lâu chủ": Nói thích nàng, nàng tạm thời buông rìu, sau đó thì sao?
Cửu ca thích ăn gà: Xử lý nàng.
"Ta là lâu chủ": Xử... xử lý nàng?!
Cung Cửu cho rằng đối phương ngại phiền toái, một lần nữa kiến nghị.
Cửu ca thích ăn gà:Giết người trong nhà xác thật không dễ giấu xác. Như vầy đi, ngươi đem nàng đưa tới địa phương hẻo lánh, chỗ ta có dược không màu không mùi, chuyên dùng giết người cướp của, muốn mua một bao không?
Ở thời không xa xôi kia, "Ta là lâu chủ" tim gan run bần bật, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Nhìn thiếu nữ thần kinh chen vào giường mình, cùng với ba lô chứa đầy công cụ giết người dưới giường, gian nan nuốt nước bọt. Cứ mặc kệ đối phương như vậy, người bên cạnh hắn đều sẽ chịu thương tổn. Không thể để nàng làm hại thân nhân, bằng hữu của mình, còn có thiếu niên kia...
Đem thuốc giải và độc dược giao dịch xong, Cung Cửu xem thông báo Hot số 2, đề tài có quan hệ với một kẻ biến thái tên Tây Tác. Thông báo nói rằng đây là vấn đề tình cảm. Hắn muốn cùng tình nhân ân ái, đối phương lại yêu cầu hắn nằm dưới, nếu không không bàn nữa. Tây Tác tự nhận mình là công 100%, tình nhân của hắn ngược lại lớn lên đẹp hơn cả nữ nhân chính hiệu. Kết quả tình nhân của hắn bị đè một lần quá thảm! Nhiều ngày vẫn chưa thể thoát khỏi ám ảnh, thậm chí không thể tìm người khác giải tỏa một phen.
Mọi người sôi nổi khuyên Tây Tác nhịn một chút có thể thoải mái cả đời. Trước để đối phương làm một lần, sau đó đè đối phương cả đời, phi thường có lời không phải sao. Cuối cùng, không biết thế nào lại nhắc đến Cung Cửu.
Cung Cửu nói: "Những người này vì cái gì vừa nói đến biến thái, liền nhắc tới ta? Ta có chỗ nào biến thái đâu?"
Hệ thống hảo tâm nhắc nhở hắn: "Ngươi tựa hồ quên việc mình thích bị quất roi."
Cung Cửu: "......"
Cung Cửu sờ sờ roi da đen bóng bên hông, da mặt run rẩy một chút.
Hệ thống: "...... Ngươi làm sao vậu? Ta bất quá nói thật một câu, ngươi liền giận đến mức này sao? Ngàn vạn đừng làm ta sợ, nói thật cho ngươi biết, gan của ta cũng không lớn."
Cung Cửu than nhẹ nói: "Ta muốn......"
Cửa đột nhiên mở ra, chỉ thấy mỹ nhân khoác áo choàng màu đỏ tươi đi tới, miệng nhỏ màu anh đào phát ra một tiếng 'ưm', ôm chặt lấy thân hình đĩnh bạt của thiếu niên.
Cung Cửu: "......"
Cung Cửu sắc mặt cực lạnh, biểu tình vặn vẹo một chút, bỗng nhiên cười, tươi cười cực kỳ lạnh nhạt tàn nhẫn, nói: "Ngươi thích ta?"
Dưới lớp áo choàng, nữ nhân cái gì cũng không mặc, thân hình bóng loáng của nàng tựa dây đằng quấn quanh thiếu niên. Nghe thấy thanh âm mềm nhẹ gợi cảm trên đầu mình, liền tê dại cả người, siết chặt thiếu niên đáp: "Thích ngươi, thích muốn chết."
Cung Cửu nắm lấy cằm nàng, kề sát vào tai nàng, ái muội nói nhỏ: "Ta muốn ngươi thay ta làm một chuyện, ngươi làm sao?"
Nữ nhân như say rượu, gương mặt ửng hồng, trước khi nàng tới đây xác thật có uống chút rượu thêm can đảm, hiện giờ men say nổi lên. Cắn môi anh đào, thẹn thùng nói: "Bất kể ngươi yêu cầu ta làm gì, ta đều đáp ứng ngươi."
Cung Cửu khen thưởng bằng cách vỗ về gương mặt bóng loáng non mềm của nàng, đem cái roi màu đen nhánh ném cho nàng, rốt cuộc khống chế không được mà xé quần áo, rên rỉ: "Mau dùng roi quất ta, hung hăng quất ta!"
Nữ nhân: "......"
Nữ nhân chịu kinh hách, cứng đờ thành khúc gỗ, mộng bức mà nhìn quý công tử thoáng chốc biến đổi phong cách, trong đầu trống rỗng. Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Nàng đang làm gì? Trong tay nàng là cái gì?
Tay cầm roi của nàng siết chặt đến các đốt đều trở nên trắng bệt, cả người nữ nhân đều run rẩy. Không phải vì nam nhân nàng thích đột nhiên OOC, hay vì tam quan bị vỡ vụn, mà sợ biết bí mật sẽ bị diệt khẩu. Cũng may nàng lớn lên trầm ngư lạc nhạn, nhiều kẻ ái mộ, lập tức có một kẻ đến chết thay, cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng. Trước khi đi, nàng đem roi nhét vào trong tay đối phương, quăng mị nhãn ý bảo "Bảo trọng", rồi hốt hoảng rời đi.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Chỉ nghe "Kẽo kẹt" một tiếng, cửa nhẹ nhàng mà khép lại, nữ nhân đúng là suy nghĩ chu toàn.
Lục Tiểu Phụng: "......"
Sự tình biến đổi liên tục, Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy có một đám thảo nê mã (cái quái gì?) chạy qua đầu y.
Y chỉ là không cẩn thận đi ngang qua nơi này, không cẩn thận thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, thấy đối phương có vẻ lén lút, bị lòng hiếu kỳ hối thúc, theo đuôi nhìn xem nàng muốn làm gì. Kết quả...... thật con mẹ nó không tưởng được! Nữ nhân kia đầu tiên là ôm lấy Cung Cửu, y chưa kịp ghen tị, cả người (vốn đang ẩn nấp bên khe cửa) đã bị nàng tóm lấy, nhét roi vào tay. Lúc y chưa kịp hoàn hồn, nữ nhân ném cho y cái mị nhãn, đẩy y vào trong phòng, bàn tay thon dài trắng nõn cứ thế đem cửa khép chặt.
Lục Tiểu Phụng cầm roi, như đồ ngốc nhìn thiếu niên quần áo hỗn độn.
—— ai có thể cho y biết, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Cung Cửu ra lệnh: "Mau! Mau đánh ta! Dùng sức mà đánh ta!"
Thiếu niên biểu tình như sắp điên cuồng, Lục Tiểu Phụng tay run lên, roi theo đó như một con rắn bay qua, trên lồng ngực trắng nõn như ngọc của thiếu niên tức khắc nhiều một vết roi đẫm máu. Trong miệng thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ tựa thống khổ tựa sung sướng, như người bị nghiện ma túy đang lên cơn, roi này chính là "Giải dược", một roi đánh vào người, cả người thiếu niên đều lâng lâng, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng quất roi cỡ đó, cũng chỉ đỡ thèm một ít, chỉ thấy đối phương xé rách quần áo, không kiên nhẫn mà thúc giục: "Quất tiếp đi, lại dùng lực một chút!"
Lục Tiểu Phụng còn đang khiếp sợ vì mình bị run tay vung roi đánh thiếu niên, nghe Cung Cửu thúc giục, trên mặt y toàn là mờ mịt, nội tâm lại bình tĩnh như thường.
Lục Tiểu Phụng trải qua một phen đấu tranh nội tâm kịch liệt, rốt cuộc bất chấp tất cả, thần sắc đờ đẫn mà huy động roi.
Một roi lại một roi.
Cung Cửu thoải mái đến lăn lộn khắp mặt đất, lúc roi dừng lại, hắn đã kiệt sức nằm trên thảm, tóc dài hỗn độn, vết roi đan xen trên làn da tuyết trắng, tựa như một đóa hoa độc nở rộ, cánh hoa nhẹ nhàng run rẩy, đẹp đến kinh tâm động phách.
Hệ thống trợn mắt há mồm, trong hai phút nó làm việc riêng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hệ thống nói: "Ngươi...... Y...... Nam chính thật sự động thủ đánh ngươi?!"
Cung Cửu cả người sảng khoái, ngón chân hơi hơi cuộn tròn lên, chỉ cảm thấy mỗi một cái lỗ chân lông đều mở ra, tham lam hô hấp không khí mới mẻ. Hắn liếm môi, nói: "Ngươi không phải thấy được sao."
Hệ thống: "...... Ta bận chơi trò chơi, bỏ lỡ phần hấp dẫn nhất."
Cung Cửu an ủi: "Không sao, lần sau cho ngươi xem đủ."
Hệ thống: "......" Ai nha má ơi, trái tim nhỏ của nó.
Hệ thống không thể tưởng tượng nói: "Lục Tiểu Phụng vì sao lại đánh ngươi? Còn đánh hăng say vậy?"
Cung Cửu nói: "Bị đánh có thể phát tiết dục vọng, có khoái cảm, đánh người tự nhiên cũng có thể."
Hệ thống: "......" Nó còn có thể nói gì?
Như Cung Cửu nói, Lục Tiểu Phụng trong quá trình quất Cung Cửu, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Tựa hồ y thật sự tìm thấy một cỗ khoái cảm khó tả, điều này làm y sợ hãi, chẳng lẽ y cũng có tật xấu, chẳng qua vẫn luôn không phát hiện mà thôi?
Roi rơi xuống trên mặt đất, trong phòng đã không còn thân ảnh Lục Tiểu Phụng. Cung Cửu thong thả ung dung cởi quần áo loang lổ vết máu, nhận xét: "Kỹ thuật quất roi của Tiểu Kê còn thô thiển chưa thuần thục, cần cải thiện."
Hệ thống: "...... Haizz, nam chính thật đáng thương."
Khi toàn bộ quần áo được cởi ra, dùng mắt thường có thể thấy từng vết roi dần dần biến mất như chưa từng xuất hiện trên thân hình đĩnh bạt kia.
Hệ thống kinh ngạc cảm thán: "Công lực của ngươi có phải hay không lại tăng? Khôi phục năng lực so với trước nhanh 1 giây 48', thật là càng ngày càng biến thái."
Cung Cửu nói: "Chỉ là khôi phục năng lực tương đối mau thôi, như cũ không phải đối thủ của Tiểu Lão Đầu."
Hệ thống: "...... Ngươi bình thường chút được không? Tiểu Lão Đầu bao nhiêu tuổi, ngươi lại bao nhiêu tuổi, ngươi là thiên tài, Tiểu Lão Đầu cũng không thua kém chút nào, đánh thắng được lão mới là lạ."
Cung Cửu nhíu mày nói: "Chính là ta có bàn tay vàng, lão không có."
Hệ thống nói: "Ngươi chỉ cần lại nỗ lực hai năm, bảo quản vượt qua lão. Bất quá, ta thật không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải cùng lão tranh cao thấp?"
Cung Cửu nói: "Ta phải làm hoàng đế, chốn hoàng cung không có tình cha con đáng nói. Lỡ như lão đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn từ phía sau màn đi lên trước thì sao? Ta đề phòng một chút sẽ không sai. Còn nữa, con người của ta ghét nhất người khác đối ta khoa tay múa chân, chờ ta thành tựu bá nghiệp, lão không nghĩ dưỡng lão, mà ta lại không đánh thắng nổi lão, không chừng bị lão biến thành hoàng đế bù nhìn (hữu danh vô thực)."
Hệ thống vô ngữ nói: "Chuyện chưa tiến hành tới đâu vào đâu, lại tính chuyện làm Hoàng Thượng rồi sẽ phải làm gì, ngươi nghĩ quá xa rồi."
Cung Cửu nói: "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo."
**
Tư Không Trích Tinh từ hầm rượu "lấy" hai bình rượu ngon, tránh tầm mắt người khác quay về trong sân, liền thấy Lục Tiểu Phụng ngồi trên ghế đá, nhìn chằm chằm một gốc cây hoa lay- ơn, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Tư Không Trích Tinh ngồi xuống ghế, đánh giá hảo huynh đệ đang hồn du thiên ngoại, không buông tha cơ hội đả kích đối phương: "Lục Tiểu Kê như thế nào biến thành cà tím? Hay là theo đuổi người ta không thành công, liền ủ rũ cụp đuôi?"
Lục Tiểu Phụng chần chừ nói: "Ta chỉ đang tự hỏi một chuyện."
Tư Không Trích Tinh nói: "Chuyện gì?"
Lục Tiểu Phụng nói: "Ta có tật xấu hay không."
Tư Không Trích Tinh nói: "Ngươi đương nhiên là có tật xấu, tật xấu còn không ít, tật xấu lớn nhất chính là ăn ngon lười biếng."
Lục Tiểu Phụng: "......"
Lục Tiểu Phụng thở dài một tiếng.
Tư Không Trích Tinh nói: "Chẳng lẽ ta nói sai?"
Lục Tiểu Phụng buồn bã nói: "Ngươi không hiểu."
Tư Không Trích Tinh nói: "Ngươi không nói, như thế nào biết ta không hiểu?"
Lục Tiểu Phụng há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra một tiếng thở dài.
Tư Không Trích Tinh: "......"
Lục Tiểu Phụng duỗi tay lấy vò rượu, bốc dải lụa hồng buộc miệng vò, trực tiếp rót vào miệng một mồm to.
"Lục Tiểu Kê, hóa ra không phải ngươi đang tự hỏi, mà là muốn nhân cơ hội ta chưa chuẩn bị, cướp rượu của ta uống." Tư Không Trích Tinh duỗi tay đoạt lại bình rượu.
Lục Tiểu Phụng nói: "Đây đâu phải rượu của ngươi, rõ ràng là ngươi từ nơi khác ' mượn ' được."
Tư Không Trích Tinh nói: "Có thể ' mượn ', đó là bản lĩnh của ta, có quan hệ với ngươi sao? Ngươi có tư cách gì uống rượu của ta?"
Lục Tiểu Phụng lại cướp bình rượu về, vừa uống vừa nói: "Hầu Tinh, ngươi trở nên keo kiệt thế từ lúc nào vậy?"
Tư Không Trích Tinh nói: "Tiểu Kê chính mình không đẻ được trứng, thế nào cũng phải trộm từ ổ của người khác......"
Tức thì bị phun đầy rượu vào mặt.
Tư Không Trích Tinh: "......"
Tư Không Trích Tinh lau mặt, rống giận: "Lục Tiểu Phụng!"
Lục Tiểu Phụng tiếp tục uống rượu, một chút ý xin lỗi cũng không có, thậm chí đánh trả: "Cũng không nên trách ta, ai bảo ngươi nói Hầu tinh biết đẻ trứng, hại ta thiếu chút nữa bị rượu sặc chết."
Tư Không Trích Tinh: "......"
Trách hắn không giỏi lấy ví dụ.
*****
Tin tức Lục Tiểu Phụng gặp nạn ở trên biển đã truyền rộng khắp giang hồ, Hoa Mãn Lâu tuy rằng tin tưởng con người không có khả năng chống cự sức mạnh của tự nhiên nhưng hắn lại tin tưởng Lục Tiểu Phụng còn sống. Hắn tin tưởng y còn sống, bởi vì người kia là Lục Tiểu Phụng, ai đều có khả năng táng thân dưới biển rộng, chỉ có Lục Tiểu Phụng sẽ không, bởi vì y luôn có thể biến hiểm thành lành.
Hoa Mãn Lâu đi đến nơi thiên hạ đồn rằng Lục Tiểu Phụng rơi xuống, đưa ngân phiếu cho nhà đò, nhà đò tiếp nhận đếm đếm, không nhiều không ít, cười ha hả mà nhét vào trong ngực, thét to: "Thuyền sắp khởi hành, muốn lên thuyền thì mau lên."
Hoa Mãn Lâu đang chuẩn bị lên thuyền, chỉ nghe một tiếng sóng biển vỗ mạnh, nhà đò kinh hô: "Có người dưới biển!"
Trái tim Hoa Mãn Lâu tức khắc kinh hoảng. Có người dưới biển? Người này là ai? Có phải Lục Tiểu Phụng không?
Đợi đến khi "thi thể" được vớt lên bờ, Hoa Mãn Lâu thử thăm dò mạch của đối phương, còn đập hơi yếu, đồng thời cũng phát hiện người này không phải Lục Tiểu Phụng. Y so Lục Tiểu Phụng trẻ hơn, gầy yếu hơn, da thịt càng non mịn hơn. Hoa Mãn Lâu dù hơi mất mát, vẫn tận tâm cứu trị đối phương.
"Người này ở trong biển lâu ngày, hơn phân nửa khả năng đã vô phương cứu mạng......"
"Khụ khụ......"
Thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, y ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm nước biển, từ từ tỉnh lại.
Mặt già của nhà đò đỏ lên, nhanh như vậy đã bị vả mặt, quả thực xấu hổ đến cực điểm.
Hoa Mãn Lâu cũng không để ý, "nhìn" thiếu niên trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Ngươi hiện tại cảm giác như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?".
Thiếu niên ánh mắt ảm đạm, nghe thanh âm mềm nhẹ dễ nghe của nam nhân. Đầu óc đang choáng váng được đến trấn an, tức khắc thoải mái nhiều. Y nghe ra, người nam nhân này giống như thanh âm của hắn, cực kỳ ôn nhu, phát ra từ bên trong mà không phải ngụy trang tỉ mỉ mà thành, thiếu niên cất giọng khàn khàn: "Còn ổn, chỉ là đầu có chút choáng."
Hoa Mãn Lâu nói: "Ta thấy ngươi mất máu quá nhiều, nguyên khí chịu tổn thương, nơi này cũng không phải nơi thích hợp tĩnh tâm an dưỡng, ta tìm người đưa ngươi đi......"
Thiếu niên vừa nghe nam nhân muốn đem y đưa đi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhấp môi nói: "Ta có thể cùng ngươi đi sao?"
Hoa Mãn Lâu khó xử: "Ta còn muốn ra biển tìm kiếm bằng hữu của ta, lộ trình khá xa, có rất nhiều không tiện, chỉ sợ bất lợi với việc dưỡng thương của ngươi."
Thiếu niên nói: "Không quan trọng, chỉ cần làm ta đi theo ngươi."
Hoa Mãn Lâu không rõ thiếu niên vì sao nhất định phải đi theo hắn.
Thiếu niên tựa hồ đoán ra tâm tư của hắn, nói: "Ta đã từng bị người mình tin tưởng phản bội, rơi vào kết cục này."
Trên mặt Hoa Mãn Lâu xuất hiện một tia đồng tình cùng thương hại, nói: "Một khi đã như vậy, ngươi vì cái gì tin tưởng ta? Ta với ngươi mà nói, chỉ là một cái người xa lạ không rõ gốc gác."
Thiếu niên nói: "Ta nhìn ra được, ngươi là một người tốt."
Hoa Mãn Lâu cười nói: "Người tốt người xấu chẳng lẽ viết ở trên mặt?"
Thiếu niên nói: "Ta không phải dùng đôi mắt xem, mà là dùng tâm ' xem '."
Hoa Mãn Lâu giật mình nói: "Tâm?"
Thiếu niên nói: "Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, ta đôi mắt không nhìn thấy gì?"
"Xin lỗi." Hoa Mãn Lâu nói: "Ta thật sự nhìn không ra đôi mắt của ngươi không nhìn thấy gì, bởi vì ta giống ngươi, đều là người mù."
Thiếu niên ngơ ngẩn, kế đến bật cười nói: "Thật đúng là......"
Người mù gặp gỡ người mù.
Hoa Mãn Lâu nói: "Tại hạ Hoa Mãn Lâu, không biết nên xưng hô với tiểu huynh đệ thế nào?"
Thiếu niên nói: "Tại hạ Nguyên...... Tùy Ngọc."
Hoa Mãn Lâu nghe ra đối phương có chuyện giấu giếm, nếu cả tên cũng giấu, chứng tỏ không muốn người khác biết thân phận thật của y, Hoa Mãn Lâu tuy rằng tò mò, lại không có hỏi nhiều. Như vậy vừa thất lễ, vừa thiếu tôn trọng người khác.