[Lục Tiểu Phụng Truyền Kỳ] Vai Ác Nghịch Tập Thành Công

Chương 10




Một mảnh trăng non treo ở chân trời.

Ban đêm tĩnh mịch, Lục Tiểu Phụng lẻ loi một mình ngồi ở mái hiên đón gió lạnh, uống rượu trắng.

Rất nhiều đêm, y đều cảm thấy cô độc. Mỗi khi sinh ra cảm xúc khiến tinh thần suy sụp, y sẽ đi tìm nữ nhân giải quyết. Tối nay, không có nữ nhân làm bạn bên cạnh, y một lần nữa nếm đến loại tư vị khó chịu này.

Rượu có thể say lòng người, cũng có thể giải quyết u sầu, cho nên Lục Tiểu Phụng thực thích uống rượu, mỗi lần đến thời điểm như vầy, liền càng thêm thích uống rượu. Nhưng y không có uống say, y tửu lượng từ trước đến nay rất tốt, chưa từng say, nhưng y tình nguyện say chết trong lu rượu, quên mọi ưu sầu phiền não.

Lúc y cảm thấy mình sẽ cô độc đến chết, một tiếng than nhẹ từ phía sau đột nhiên truyền đến.

Lục Tiểu Phụng sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên nóc nhà ngã xuống, nhưng trong lòng lại thập phần vui vẻ nhảy nhót.

Từ trên nóc nhà ngã xuống còn có thể vui vẻ? Trừ phi y có vấn đề.

Nhưng là Lục Tiểu Phụng đích xác thực vui vẻ.

Giờ khắc này, mọi cô độc tịch liêu đều không cánh mà bay, y xoay người, trừng mắt nhìn thiếu niên áo trắng, giả vờ tức giận nói: "Ngươi là quỷ sao? Đi đường không có lấy một chút thanh âm."

Thiếu niên áo trắng không nhìn y, thay vào đó dùng ánh mắt đầy ghét bỏ và bắt bẻ mà nhìn chằm chằm nóc nhà một lúc lâu, dường như nó làm bằng than đá. Hắn cởi xuống áo choàng trải lên, sau đó mới đặt mông ngồi xuống, bộ dáng ưa sạch sẽ làm Lục Tiểu Phụng khóe miệng nhếch lên.

Hệ thống đồng dạng run rẩy, nói: "Lúc bị quất ngươi trực tiếp lăn lộn trên mặt đất, sao không chê dơ? Lúc này lại để ý."

Cung Cửu nói: "Trước khác nay khác. Nếu Tiểu Kê nguyện ý đánh ta một trận ở chỗ này, ta nguyện ý lăn lộn trên nóc nhà."

Hệ thống: "......" Ngươi giỏi, ngươi thắng.

Cung Cửu ngồi cạnh nam nhân, nói: "Ta tìm khắp nơi không thấy ngươi, không ngờ ngươi trốn ở đây uống rượu, thật là có nhã hứng."

Lục Tiểu Phụng nói: "Đã trễ thế này, ngươi không đi ngủ, tìm ta làm gì?"

Cung Cửu nói: "Ngày hôm qua, ngươi chạy làm gì?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Đánh người xong còn không chạy, chờ bị tính sổ sao?

Lục Tiểu Phụng không muốn thừa nhận mình có tật xấu.

Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Cung Cửu không có hảo ý mà cười nói: "Nghe nói một số người có ham mê tương đối đặc biệt, liền giống như ta – thích thông qua chịu ngược phát tiết dục vọng, lại có một vài người thích ngược người khác làm vui. Như vậy, ' Tứ mi mao ' Lục Tiểu Phụng có loại ham mê này không?"

Lục Tiểu Phụng: "...... Không có." Ha hả, y sao có thể có loại ham mê kỳ quái này!

Cung Cửu "Nga" thanh, chuyển giọng: "Ở chỗ này đón gió lạnh nửa ngày rồi, ngươi có cảm thấy lạnh không?"

Lục Tiểu Phụng nói: "Có một chút."

Cung Cửu đè thấp tiếng nói: "Đã vậy, không bằng chúng ta làm chút chuyện thú vị đi......"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Tiếng nói của thiếu niên ưu nhã, lộ ra từng đợt ái muội, suy nghĩ của Lục Tiểu Phụng bay xa, liên tưởng nội dung hạn chế tuổi người xem nào đó, hình ảnh quá táo bạo, nhịn không được mặt già đỏ lên.

Y ho nhẹ một tiếng, vô cùng chột dạ nói: "Chuyện thú vị gì?"

Gương mặt trắng nõn tuấn tú của Cung Cửu hiện lên một tia ghét bỏ, nói: "Khả năng dùng roi của ngươi còn quá kém, cần luyện tập thêm."

Lục Tiểu Phụng: "...... Vũ khí của ta lại không phải roi, vì cái gì muốn luyện tập dùng roi?"

Cung Cửu nói: "Dỗ ta vui vẻ."

Lục Tiểu Phụng cười nhạo: "Ngươi là gì của ta? Vì sao ta phải dỗ ngươi vui vẻ?"

Cung Cửu nói: "Về sau nếu ngươi gặp gỡ phiền toái, ta có thể giúp ngươi, hơn nữa sẽ không cạo rớt hai cái lông mày trên miệng ngươi."

Lục Tiểu Phụng thần sắc biến đổi, cư nhiên nghiêm túc tự hỏi lợi và hại trong chuyện này. Rốt cuộc là vứt bỏ liêm sỉ, bảo vệ "lông mày", vẫn là nhặt liêm sỉ lên, cạo "lông mày"?

Cuối cùng, Lục Tiểu Phụng sắc mặt trầm trọng nói: "Lời này là thật?"

Cung Cửu nói: "Ta chưa bao giờ nói suông."

Lục Tiểu Phụng cắn răng nói: "Đi tới phòng của ngươi, vẫn là phòng của ta?"

Cung Cửu kinh nghi bất định mà nhìn y.

Hệ thống kinh hô: "Nam chính bị sao vậy? Tính cách OOC quá mức a!"

Kỳ thật, Lục Tiểu Phụng chỉ là muốn thông qua quất Cung Cửu một trận nữa để nghiệm chứng mình có phải kẻ run S không.

Mặc kệ y có ý tưởng gì, khóe mắt lông mày của Cung Cửu giờ tràn đầy vui sướng cùng hưng phấn, cơ hồ gấp không chờ nổi nói: "Phòng ngươi gần, đến chỗ ngươi."

Nói làm liền làm, giữ chặt tay Lục Tiểu Phụng, hoả tốc rời khỏi nóc nhà.

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng đột nhiên muốn đổi ý, bất quá còn không kịp nói để y suy xét một chút, đã bị kéo đi rồi.

Đẩy ra cánh cửa lớn màu đỏ, Cung Cửu bắt đầu cởi quần áo.

Lục Tiểu Phụng nuốt nước miếng, tay nắm lấy roi da đang run rẩy.

Trong cuộc đời y gặp qua rất nhiều nữ nhân muôn màu muôn vẻ. Trong đó không thiếu người cởi áo tháo thắt lưng tốc độ siêu mau, lại không có một người mau bằng Cung Cửu, hắn cởi quần áo phi thường mau, động tác ưu nhã lại hào phóng, trút đi quần áo, ném toàn bộ xuống đất, trên người chỉ còn lại lớp áo trong màu trắng cùng quần lót, hai chân lỏa lồ đạp lên ti bào mềm mại hoa mỹ, hình dạng bàn chân còn rất tinh xảo xinh đẹp, làm người thấy phải lấy làm tiếc sao đôi chân đó không ở trên người một cô nương.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, tâm tình Lục Tiểu Phụng dần trầm trọng hơn, y cảm thấy tựa hồ mình đã bị hỏng ở chỗ nào rồi.

Cung Cửu liếm môi, tiếng nói khàn khàn mà trầm thấp: "Đến đây đi."

Một tia chớp màu đen vút lên không trung, vững chắc dừng trên khoảng ngực trắng nõn bình thản của thiếu niên, lưu lại một vết roi cực kỳ dễ thấy. Thân thể run lên, trong mắt Cung Cửu hiện lên vẻ đầy sung sướng và hưng phấn, hắn dồn dập thở dốc: "Lại mạnh hơn chút!"

Thân hình Lục Tiểu Phụng cũng run lên.

Mới một roi, còn không thể xác định mình có tật xấu khó tả kia không, vì thế y lại vung roi dài lần nữa.

Hệ thống mộng bức mà nhìn hình ảnh quất roi trong phòng, lẩm bẩm: "Thế giới này rốt cuộc bị thế nào vậy?"

Nó nhìn thấy gì? Nam chính vung roi, dùng sức đánh vai ác đại BOSS?

Ký chủ thoải mái đến kêu ngao ngao, nam chính vẻ mặt thâm trầm, nội tâm...... sung sướng?

Trời xanh a! Vì cái gì nam chính lại biến thành như vậy!

Nghe tiếng roi cùng tiếng rên rỉ mất hồn, hệ thống tâm tình trầm trọng, cầm lòng không đậu hát: "Ngươi là siêu run M, muốn cảm thụ uy lực roi da, dùng sự điên cuồng làm ta sợ. Ham mê của ngươi thật đặc biệt, mỗi câu rên rỉ đều thật mất hồn, ngươi đến từ một thế giới hoàn toàn khác, bất đồng kinh vĩ độ, ngươi làm ta mở rộng tầm mắt......"

Cung Cửu hạnh phúc đến lăn lộn đầy đất, lần này Lục Tiểu Phụng tựa hồ nắm giữ một chút tinh túy quất người, đánh đến rất là sảng khoái thống khoái.

Người thoải mái, tâm tình tự nhiên trở nên mỹ diệu theo.

Cung Cửu thoải mái dễ chịu mà nằm trên mặt đất, ngón chân hơi hơi cuộn tròn, cực kỳ giống một con mèo lớn vừa ngủ trưa tỉnh lại.

Lục Tiểu Phụng một vạn lần không muốn thừa nhận nội tâm mình cũng thực sảng khoái, trải qua vận động làm nóng cực kỳ kịch liệt mới vừa rồi, áp lực tích góp hồi lâu toàn bộ phát tiết ra, tinh thần tương đương thích ý nhẹ nhàng, tâm linh...... nát bét!

—— y cư nhiên thật sự có tật xấu kia!

Tùy tiện đem roi ném xuống đất, Lục Tiểu Phụng uống vài ly trà lạnh, nhằm giúp bản thân trấn tĩnh lại.

Không nghĩ tới, cách vách cũng có một người uống trà an ủi.

Người kia chính là Tư Không Trích Tinh.

Tư Không Trích Tinh ăn xong cơm chiều, lại lén tiến vào hầm rượu, trộm uống rượu. Nửa đường gặp được một vị tiểu cô nương đáng yêu, hai người ve vãn đánh yêu trong chốc lát, mới chậm rãi trở lại phòng. Mới vừa tiến vào phòng, cách vách truyền đến thanh âm gợi cảm khàn khàn, cùng với tiếng "Bạch bạch bạch" kỳ quái.

Tư Không Trích Tinh mặt già đỏ lên, nghĩ thầm Lục Tiểu Phụng quá không biết chú ý, biết rõ hắn ở cách vách, không thèm che dấu mà tiến hành kịch liệt vận động như thế, chỉ lo chính mình thoải mái, khiến huynh đệ như hắn xấu hổ không thôi. Nghe tiếng rên rỉ gợi cảm mị hoặc có thể đem linh hồn nhỏ bé người ta câu đi, cùng với tiếng lăn lộn, không khó tưởng tượng ra độ kịch liệt bên kia a.

"Lục Tiểu Kê từ đâu câu dẫn được tiểu dã miêu......" Tư Không Trích Tinh mắng, không hiểu sao vận đào hoa của Lục Tiểu Kê tốt đến thế, lưu lạc đến trên đảo nhỏ cũng có mỹ nhân làm bạn. Tư Không Trích Tinh vừa hâm mộ lại ghen ghét, rồi sau đó phát hiện một chuyện không thích hợp.

Thanh âm gợi cảm câu nhân kia rõ là của nam nhân, nhưng nam nhân kia tuyệt đối không phải Lục Tiểu Phụng!

Như vậy vấn đề xuất hiện, cách vách rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Tiểu dã miêu là nam nhân?

Tư Không Trích Tinh run run, không phải như hắn tưởng tượng...... nhỉ?

Sẽ không! Hắn quen biết Lục Tiểu Phụng không ít năm, dựa vào hiểu biết của hắn với Lục Tiểu Phụng, đối phương chỉ thích nữ nhân.

Chẳng lẽ là tiểu dã miêu nào đó hắn không biết mang theo mẫu miêu, quá vội vã chạy vào nhầm phòng?

Rất có khả năng!

Nếu như thế, vì cái gì chỉ có mèo đực ở kêu, mèo cái không lên tiếng? Chẳng lẽ là quá thẹn thùng?

Nhưng là, lại thẹn thùng cũng nên kêu hai tiếng, trừ phi nàng là người câm.

Đương nhiên còn có một loại khả năng, tiểu dã miêu không phải cùng một con mẫu miêu, mà là bị một tiểu dã miêu khác đè...... Vậy thì khẩu vị có chút nặng rồi.

Tư Không Trích Tinh quá tò mò tình huống cách vách, phi thường muốn tìm tòi đến cùng.

Vì thế, hắn lặng lẽ tiến đến cách vách, chọt một khe hở thật nhỏ nhìn vào trong.

Trên mặt đất, thiếu niên sợi tóc hỗn độn, nằm trên đất lăn lộn, trên quần áo màu trắng toàn là vết máu, gương mặt vốn trắng hơn cả quần áo giờ hơi ửng đỏ, dưới tiếng quất roi, biểu tình tràn ngập điên cuồng cùng hưng phấn.

Tư Không Trích Tinh: "......"

Tư Không Trích Tinh tâm linh chấn động, chỉ cảm thấy mưa rền gió dữ thổi thẳng vào mặt, gió thổi bay đầu óc làm hắn đơ ra tại chỗ. Cư nhiên có người thích bị đánh? Càng đánh hắn, hắn càng sảng khoái?!

Người kia vẫn là Cung Cửu tính cách có chút cao ngạo lạnh nhạt!

Lại đi xem kẻ quất roi.

Vóc người thon dài tuấn đĩnh đưa lưng về phía cửa, bóng dáng quen thuộc khiến Tư Không Trích Tinh muốn rơi lệ —— đó là một bóng dáng dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra! Tư Không Trích Tinh muốn thuyết phục mình chỉ là hoa mắt đều không được.

Hắn nhìn thấy gì? Hảo huynh đệ Lục Tiểu Phụng của hắn đang quất người khác?

Lục Tiểu Phụng bị quỷ nhập sao?

Bằng không, như thế nào làm ra chuyện hoang đường hung ác này?

Đột nhiên phát hiện một mặt không muốn người biết của người bạn tốt bấy lâu nay, Tư Không Trích Tinh biểu tình hoảng hốt, theo đường cũ trở lại phòng, rót một ly trà uống. Cách vách dần dần an tĩnh lại, mọi việc đã kết thúc, tay Tư Không Trích Tinh nắm lấy cái ly run a run, không ngừng an ủi chính mình, Lục Tiểu Phụng nhất định có nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ mới có thể làm loại chuyện này.

Như vậy, y rốt cuộc có nỗi khổ tâm gì?

Lục Tiểu Phụng phong lưu tiêu sái, đào hoa không ngừng, vận khí không tốt cũng không xấu, bên người luôn có giai nhân làm bạn, lại luôn gặp phải chuyện ly kỳ quái lạ, luôn gặp dữ hóa lành. Ở trên giang hồ, thanh danh vang dội, cơ hồ đạt tới không người không biết không người không hiểu. Lục Tiểu Phụng thực sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ sao?

Có.

Lục Tiểu Phụng là cái lãng tử, lãng tử bốn biển là nhà, nhưng là nội tâm chưa chắc sẽ không muốn một gia đình ấm áp. Lãng tử nhìn như tiêu sái, kỳ thực bọn họ cũng sẽ cảm thấy cô độc tịch mịch. Thông thường có hai cách giải quyết loại cảm giác này, một là tìm nữ nhân, hai là uống rượu. Mà đánh người khác, xét về mặt nào đó, cũng coi như là một loại phát tiết phương thức.

Có phải Lục Tiểu Phụng cảm thấy hư không tịch mịch mới mượn phương thức này phát tiết không?

Tư Không Trích Tinh bừng tỉnh —— mụ nội nó! Nguyên lai cách thứ ba là tình huống vừa rồi ở cách vách!

**

Cung Cửu giải tỏa xong, thỏa mãn mà từ mặt đất bò dậy, thong thả ung dung mà mặc quần áo, nói với nam nhân đang lâm vào chấn động rối rắm: "Roi tạm thời để chỗ ngươi, lần sau lại dùng."

Lục Tiểu Phụng: "......" Không có lần sau! Y thề!

Bất luận Lục Tiểu Phụng không tình nguyện cỡ nào, Cung Cửu đều không để ý, trong lòng hắn đang ca hát, nhảy chân sáo trên sân vắng trở về phòng ngủ.

"Đường tình yêu của ta, thật sự quá nhấp nhô, nhiều năm như vậy, không cô nương nào yêu ta......"

Hệ thống không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi có thể hát bài nào có ý tứ hơn không?"

Cung Cửu nói: "Ca khúc này dễ nghe a."

Hệ thống: "...... Có chỗ nào dễ nghe đâu!"

Cung Cửu: "Vậy ngươi đề cử một bài đi."

"Không thành vấn đề." Hệ thống hứng thú ngẩng cao nói: "Ta hát một bài cho ngươi nghe, tuyệt đối có ý nghĩa, ta là nhờ nghe bài hát này, mới khỏi bệnh trung nhị, đi lên con đường tươi sáng."

Cung Cửu cảm thấy hứng thú nói: "Ca khúc gì?"

"Nghe là được rồi." Hệ thống thanh thanh giọng, bắt đầu hát: "Vưu ha kéo giai nhã, đạt dát đạt nhã, a kéo ha đế, tang nha tang bố đạt nhã, nạp ma tát oa......"

Cung Cửu: "......"

Nháy mắt có ảo giác thế giới hỗn loạn, linh hồn bay mất.

Cung Cửu: "...... Đây là ca khúc gì?"

"《 Đại Bi Chú 》." Hệ thống nói: "Thế nào? Có bị cảm hóa không?"

Cung Cửu vẻ mặt cao thâm khó đoán mà gật đầu nói: "Ta quyết định hát cho Tiểu Kê nghe."

"Vì cái gì cho nam chính nghe?" Hệ thống nói: "Y không trung nhị, cũng không phải người xấu."

"Ngươi không hiểu." Cung Cửu nói: "Đối với nữ nhân tới nói, y chính là người xấu, là đại phôi đản. Cho nên, để giúp y sớm ngày trở về chính đạo, ta chuẩn bị hát 《 Đại Bi Chú 》 cho y biết phong lưu hoa tâm cũng không tốt."

Hệ thống hoài nghi nói: "Đại Bi Chú còn có loại hiệu quả này?"

Cung Cửu: "Lần sau khi y làm với nữ nhân, ta ca hát trợ hứng ở bên cạnh bọn họ, tuyệt đối có tác dụng."

Hệ thống: "......"

Tuyệt đối là bị ngươi dọa mềm ấy!

Haizz, đều là lỗi của nó, thương tiếc nam chính một trăm năm.

Ánh trăng thực đẹp.

Trong tiểu viện, ngọn đèn dầu đã tắt.

Lục Tiểu Phụng nằm ở trên giường, vì liêm sỉ đã mất đi của mình bi ai một lát, liền vô tâm vô phế mà ngủ.

Cách vách, hảo huynh đệ Tư Không Trích Tinh của y lại mất ngủ một đêm.