Câu trả lời của Lục Tử Hàn khiến Du Minh Hạo phải dặn lòng sẽ giấu đi chuyện Lam Phi bị tai nạn. Nếu bây giờ mà Lục Tử Hàn biết được, chỉ sợ đôi mắt kia sẽ vì hắn mà không thể thấy ánh sáng.
Tử Hàn… Cậu đừng trách tôi. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.
- Khi nào tôi tháo băng… Anh giúp tôi xử lí một chút việc.
- Được.
- Cho người thông báo với Lục gia một tiếng. Lục Tử Hàn, chết rồi.
Sau bao năm, cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày này. Hắn vốn sinh ra không phải là người của Lục gia. Trên đời này, hắn chỉ có mẹ là người thân duy nhất. Lục phu nhân gϊếŧ mẹ hắn, cả Lục gia bao che cho bà ta. Mối thù này, làm sao hắn có thể quên được.
Du Minh Hạo nhìn sự trầm lặng của Lục Tử Hàn thì cảm thấy rùng mình.
Ngoại trừ anh ra thì không ai biết Lục Tử Hàn trước kia đáng sợ như thế nào.
Lục Tử Hàn lần đầu tiên gặp Du Minh Hạo trong lần đi thăm mộ của mẹ. Ban đầu, thấy có người đang bị truy sát, Lục Tử Hàn cũng chẳng bận tâm. Tuy nhiên, bọn người kia lại dám làm vỡ di vật cuối cùng của mẹ hắn nên hắn lập tức gϊếŧ sạch bọn chúng. Cũng vì thế mới cứu được Du Minh Hạo một mạng.
Trước lúc mắt chưa bị thương, Lục Tử Hàn đã làm việc cho Du Minh Hạo một khoảng thời gian ngắn. Cách làm việc của Lục Tử Hàn rất dứt khoát, không kiêng nể bất cứ ai. Lần đó, chỉ vì tên lão đại của một bang phái uống rượu sỉ nhục mẹ của Lục Tử Hàn nên đã bị hắn đánh cho gần chết phải nhập viện.
Khi Du Minh Hạo biết tin chạy đến, không những tên lão đại kia bị tàn phế mà cả băng đảng của hắn bị Lục Tử Hàn chèn ép đến nỗi tan rã. Tất cả sự nghiệp bao lâu năm của tên lão đại chỉ trong một ngày bị hủy hoại hoàn toàn.
Kể từ đó, Du Minh Hạo đã nhìn Lục Tử Hàn bằng con mắt khác. Không phải Lục Tử Hàn không có khả năng kiểm soát mọi thứ, chỉ là hắn không muốn mà thôi. Đến cả cái vị trí tối cao của Du Minh Hạo, chỉ cần Lục Tử Hàn muốn, hắn có thể dễ dàng đạp đổ anh ta bất cứ lúc nào. Cho đến tận bây giờ Du Minh Hạo vẫn cảm thấy bản thân may mắn vì đã kết nghĩa anh em với Lục Tử Hàn. Nếu trở thành kẻ thù… Chỉ sợ mạng khó giữ.
Với cương vị là boss như hiện tại, nhưng người mà Du Minh Hạo nể nhất vẫn là Lục Tử Hàn. Lời nói của Lục Tử Hàn với Du Minh Hạo rất có trọng lượng.
- Hôm nay anh rất lạ.
- Sao cậu lại có thể suy nghĩ bậy bạ về người anh em tốt như tôi được chứ?
Du Minh Hạo cảm giác như Lục Tử Hàn có thể đọc thấu suy nghĩ của anh vậy. Cái tên này, tính tình ngày càng có sự đa nghi.
- Tốt nhất là vậy. Chuyện của anh tôi không cần biết. Nhưng, nếu là chuyện của tôi mà anh dám dấu tôi… anh sẽ giống như Thái Đặc Nhĩ Na kia!
Nghe đến cái tên Thái Đặc Nhĩ Na, Du Minh Hạo suýt nữa bị doạ cho run rẩy.
Trong số những người đắc tội với Lục Tử Hàn, thì Thái Đặc Nhĩ Na chính là kẻ tiêu biểu nhất. Tên khốn đó là tay chơi gái chính hiệu, gϊếŧ người già, cưỡиɠ ɦϊếp trẻ em,… Bao tội ác có đủ cả. Hắn ta còn sở thích điên khùng khác là thích sàm sỡ những chàng trai trẻ đẹp, có gương mặt thiên sứ. Chính vì thế, vô tình Lục Tử Hàn lọt vào mắt xanh của Thái Đặc Nhĩ Na.
Chỉ tiếc rằng người đẹp còn chưa chạm vào được đã bị Lục Tử Hàn thiến mất của quý. Đã vậy, còn bị lột sạch quần áo, ném ra giữa đường cho người ta phỉ nhổ. Ba của Thái Đặc Nhĩ Na cũng là người biết thức thời, ông ta có rất nhiều con cái nên mặc cho đứa con vô dụng này sống chết. Thái Đặc Nhĩ Na ngay sau đó bị cảnh sát dẫn đi, mấy ngày sau chết trong tù vì bị đám tù nhân giày vò. Sau cái chết của Thái Đặc Nhĩ Na, không biết bao gia đình nạn nhân bị hắn hại đã ăn mừng cả một tuần.
Lục Tử Hàn vô tình trở thành vị cứu tinh của rất nhiều người mà hắn không hay biết.
- Tử Hàn, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Tôi phải đi xử lí chút chuyện.
Du Minh Hạo nói xong thì chuồn hẳn. Anh ta đi ra hành lang bệnh viện lập tức liên lạc cho phía bên vệ sĩ.
- Lập tức theo dõi tình hình của Lam Phi. Nếu cô ấy cần gì phải đáp ứng, còn nữa… Phải mời bác sĩ giỏi nhất đến. Cô ấy không được xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nếu mà xảy ra thật, cái mạng nhỏ này của Du Minh Hạo cũng hết đường sống.
…
Không biết qua bao lâu, Lam Phi từ từ mở mắt. Cả cơ thể của cô, ngoại trừ gương mặt thì bị quấn băng kính mít. Cô mơ hồ nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Cô còn nhớ lúc đưa Tiểu Luân đến trường, một chiếc xe tải từ đâu lao đến đâm mạnh vào thân xe của cô. Cũng may, xe cô là loại cải tiến mới nhất. Túi khí trong xe đã mở ra bảo vệ đầu cô không bị va đập. Tuy nhiên, thân xe vì bị đâm ngang nên khó tránh khỏi những vết thương nặng.
Lam Phi muốn vươn tay rút ống thở ra, nhưng phát hiện cả người không thể cử động nổi. Cô cố gắng muốn nâng tay lên nhưng đều vô dụng.
Cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra. Tiếng giày da vang lên, từ từ lại gần giường bệnh của cô.
Người đi vào nhẹ nhàng giúp cô tháo ống thở ra. Sau đó, cúi người hôn nhẹ lên trán của cô.
Lam Phi bị doạ cho phát hoảng. Còn Lục Cẩn lại thể hiện vô cùng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay băng kín mít của cô.
- Tiểu Phi, em biết đấy. Đây là kết cục của em khi dám chống đối tôi. Nếu em ngoan hơn, sẽ không đau như thế này.
Hai mắt Lam Phi cơ hồ như sắp trào trực nước mắt. Thì ra, chính là hắn đã gây ra tai nạn cho cô. Lam Phi nhìn chằm Lục Cẩn như muốn gϊếŧ chết hắn. Nếu cô có thể cử động, chắc chắn cô sẽ lao tới đâm chết cái tên điên này.
- Anh… Điên thật rồi…
Chỉ vì không về bên cạnh hắn mà hắn lại khiến cô nằm liệt trên giường bệnh. Hắn rốt cuộc chính là tên điên, tên biếи ŧɦái khốn kiếp…
Lục Cẩn không để ý đến sự phản kháng của cô. Hắn thậm chí còn cúi người xuống ôm lấy cô, từ từ vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô.
- Lục Cẩn, tôi sẽ gϊếŧ chết anh. Tôi phải gϊếŧ anh!
- Em không thể trốn khỏi tôi nữa. Nếu tôi biết biện pháp như này sớm hơn, tôi sẽ tiêm thuốc khiến em bị bại liệt, cả đời phải dựa vào tôi mà sống.